Ngự Thiên Dung nghĩ tới nghĩ lui, đều cảm thấy giả thành thân không nhất định có thể thắng được Bùi gia, không thể dùng cứng đối cứng, nàng cảm thấy biện pháp tốt nhất là khiến chính bản thân Bùi Nhược Thần phải buông tha, ngăn cản người nhà của hắn đến phiền nhiễu mình.
Cuối cùng, Ngự Thiên Dung quyết định mời Bùi Nhược Thần đến nói chuyện, nên cho Trì Dương đi thỉnh Bùi Nhược Thần đến một chuyến.
…
Điều khiến Ngự Thiên Dung có chút ngoài ý muốn là khi Bùi Nhược Thần vừa tới, câu nói đầu tiên lúc gặp mặt là: “Nói cho ta biết đứa nhỏ là con ai, không thì đừng bàn gì nữa.”
Ngự Thiên Dung bất đắc dĩ nhìn hắn, “Được rồi, trước hết mời ngươi ngồi xuống, Bùi đại thiếu gia.”
Bùi Nhược Thần chậm rãi ngồi xuống, ánh mắt vẫn theo sát nàng, hắn tuy rằng không muốn con của nàng, nhưng vẫn muốn biết đứa nhỏ đến tột cùng là con của ai.
“Đứa nhỏ, hẳn là của ngươi, đáng tiếc, ta thật sự mất trí nhớ, không nhớ nổi chuyện quá khứ.
Bất quá, chuyện lấy máu nghiệm thân lần đó là giả, đứa nhỏ không phải là con của Triển Cảnh, hắn chỉ là giúp ta che dấu.
Ta vì không muốn để mẫu thân ngươi cướp đi Duệ Nhi, nên mới mất chút tâm cơ để các nàng nhìn thấy kết quả như vậy, khiến các nàng hết hy vọng.
Về phần chân chính là con của ai, ta nghĩ ngươi rõ hơn ta, nếu ngay cả ngươi cũng không rõ, như vậy một người mất trí nhớ như ta càng không rõ.”
Sắc mặt Bùi Nhược Thần dịu lại, nếu như lần đó là giả, như vậy đứa nhỏ là con hắn! Vì giữ lại đứa nhỏ, nàng không tiếc phá hư danh tiết của mình sao?
“Bùi Nhược Thần, ta hy vọng ngươi có thể khuyên người nhà của ngươi, để các nàng đừng tới tìm ta gây phiền toái nữa.”
“Ngươi yên tâm, ta cho tới bây giờ đều không muốn đứa nhỏ này!”
Bùi Nhược Thần nói chuyện đạm mạc, khiến nàng không thể không tin, cũng không thể nén nổi chua xót, vì Duệ Nhi mà chua xót.
Dù vậy Ngự Thiên Dung cũng yên tâm hơn phân nửa.
Hắn có thương Duệ Nhi hay không, không quan trọng, nàng sẽ trân trọng Duệ Nhi gấp trăm lần.
Nếu một người cha không thương mình, thì thà rằng không có.
Ngự Thiên Dung lại liếc nhìn nam tử trước mắt, hắn tuy có bộ dạng phiêu dật, nhưng nội tâm lại rất lạnh lùng, thực không thích hợp làm một người cha tốt, may mà Duệ Nhi không kế thừa tính tình này của hắn.
“Vậy thì ta an tâm, hy vọng ngươi có thể trấn an cha mẹ ngươi.
Nếu muốn tôn tử, cũng rất dễ, chỉ cần ngươi cố gắng hơn chút nữa, ta nghĩ, đừng nói là một đứa, mà vài đứa cũng được.”
Bùi Nhược Thần đang chuẩn bị uống trà, nghe vậy liền hung hăng uống một ngụm.
Cái gì hắn nên cố gắng nhiều một chút? Nữ nhân này, nói chuyện thật không có ý tứ gì hết!
Lòng đã yên tâm, Ngự Thiên Dung giờ cảm thấy thảnh thơi hơn rất nhiều, thấy vẻ mặt kia của hắn, nhịn không được trêu ghẹo nói: “Bùi đại thiếu gia, ta nói rất chính xác a, nam nhân các ngươi không phải chỉ cần có chút tiền —— là sẽ có không ít nữ nhân đó sao, mỗi đêm một người, nói sao nhỉ, gieo hạt càng nhiều, thu hoạch sẽ càng nhiều nha!”
Phốc ——
Một nam nhân nào đó rốt cuộc nhịn không được, phun nước trà ra, vẻ mặt bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nữ tử trước mặt, nàng thật sự là rất không biết xấu hổ!
“Khụ khụ… Bùi đại thiếu gia, đừng kích động, ta chỉ là đề nghị ngươi mà thôi, có làm hay không cũng là do ngươi tự quyết định nha! Ta chỉ cần các ngươi không cần giành Duệ Nhi là được rồi.” Ngự Thiên Dung nói xong còn lấy