Bùi Nhược Thần chạm đến ánh mắt của Ngự Thiên Dung, thản nhiên cười, “Nếu mọi chuyện đã nói rõ ràng, như vậy, ta xin cáo từ.”
“Được, mong Bùi đại thiếu gia mau chóng thuyết phục người nhà của ngươi, lần này xem như ta thiếu ngươi một lần nhân tình.”
Bùi Nhược Thần hơi sửng sốt, nàng còn muốn báo ân a? Ha ha, thật sự là mất trí nhớ nên tính tình cũng thay đổi luôn sao? Bộ dáng chuyện trò vui vẻ lúc nãy là Ngự Thiên Dung trước đây chưa từng có.
Thấu Bùi Nhược Thần rời đi, Duệ Nhi thu lại ánh mắt, quay sang bắt gặp đôi mắt chăm chú của Ngự Thiên Dung, có chút hoảng hốt, “Mẹ, Duệ Nhi —— “
“Không sao, hắn là phụ thân của con, tuy rằng chưa từng dưỡng dục con, nhưng giữa hắn và con còn có quan hệ huyết thống.
Với lại, con cũng không cần phải thầm oán hắn, dù sao với thân phận của mẹ, thật không có tư cách oán trách gì hắn.
Duệ Nhi, con còn nhỏ, không cần phải suy nghĩ phức tạp như vậy, chỉ cần làm chuyện con thích là được rồi.”
“Mẹ, mẹ không hận… Hắn?”
Ngự Thiên Dung mỉm cười, “Duệ Nhi nha, mẹ không có hận.
Duệ Nhi cũng phải nhớ, trên đời này không có ai đáng để chúng ta ghi hận.
Hận chính là lãng phí sinh mệnh của bản thân.
Ai chọc giận chúng ta, chúng ta sẽ không để ý tới bọn họ, hoặc có thể đánh bọn họ một chút cho hết giận, chính là không cần đi ghi hận.
Nhớ chưa?”
Duệ Nhi cái hiểu cái không nhìn nàng, cuối cùng vẫn dùng sức gật gật đầu, “Duệ Nhi đã nhớ.” Mẹ nói không cần ghi hận người khác, hắn sẽ không đi ghi hận.
Dù sao mẹ nói, không hận nhưng có thể đánh đối phương cho hết giận, hết giận rồi, hắn đương nhiên sẽ không ghi hận! Ha ha, mẹ thật thông minh!
Những lời này đều rơi vào tai Bùi Nhược Thần lúc này còn ở ngoài viện.
Hắn không quay đầu lại, chỉ dừng lại một hồi lâu rồi không chút do dự đi ra cổng Hội Họa Viên.
Mặc kệ thế nào, những người nơi này đã không còn liên quan gì đến hắn nữa.
Ngự Thiên Dung chơi với Duệ Nhi một hồi cũng mệt mỏi, cho nha hoàn mang Duệ Nhi đi chơi, còn mình ở trong phòng nghỉ ngơi.
Vì chuyện của Duệ Nhi, lòng nàng mấy ngày vẫn luôn căng thẳng, nay dùng phương đơn giản nhất, ít tốn công nhất lại giải quyết xong, nên giờ nàng cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc.
“Phu nhân —— “
Thanh âm vừa quen thuộc vừa xa lạ kéo tỉnh Ngự Thiên Dung.
Nàng mở mắt ra, thấy người trước mắt là ai, không nói hai lời, liền cao giọng hô: “Triển Cảnh —— “
“Phu nhân.” Thân ảnh Triển Cảnh rất nhanh xuất hiện, thấy người đến là Tịch Băng Toàn có chút ngạc nhiên, lại như trước cung kính đứng cạnh Ngự Thiên Dung, “Phu nhân, có gì phân phó?”
Ngự Thiên Dung liếc nhìn Tịch Băng Toàn một cái, thản nhiên nói: “Người này, từ nay về sau đều không chào đón ở Hội Họa Viên, ngươi thay ta tiễn khách!”
Triển Cảnh có chút vô thố liếc nhìn Tịch Băng Toàn.
Quan hệ ái muội giữa bọn họ, cả bốn hộ vệ đều biết chút đỉnh, tuy không rõ lắm giữa bọn họ rốt cuộc đã phát triển đến mức nào, nhưng mọi người đều biết phu nhân và Tịch Băng Toàn có quan hệ khá là thân mật.
Nay, phu nhân nói lời này… Là vì giận dỗi hay là ——
Hắn có nên nghe hay không a?
Tịch Băng Toàn không sao cả cười cười, “Phong