Long Tường Vân ha ha cười, “Nam Cung a, vẫn là ngươi đủ nghĩa khí, ta xem ngươi như huynh đệ nên sẽ không quanh co lòng vòng.
Nếu bọn họ khinh thường Ngự gia, vậy ta sẽ khiến cho bọn họ còn thảm hơn cả Ngự gia, đến lúc đó, để xem bọn hắn còn lấy cái gì nói Thiên Lân hậu thuẫn không ổn.”
“Xem ra ngươi thực thích tên tiểu tử Thiên Lân kia!”
Long Tường Vân ha ha cười, “Đương nhiên, con do chính ta dạy dỗ, sao lại không thích, với lại, ngươi chẳng lẽ không thích tiểu tử kia?”
“Thích, đương nhiên thích, hắn đối với bằng hữu đủ thẳng thắn thành khẩn, đối cấp dưới lại có uy tín, làm việc rất có chừng mực.
Nếu so với ngươi a, tính tình có tám phần tương tự.”
Long Tường Vân khe khẽ thở dài, “Đúng vậy, tám phân tương tự, hai phần kia lại giống Ngự Thiên Dung.
Trước đây ngươi nói Liên Nhi và Ngự Thiên Dung có một chút tương tự, bằng không, đứa nhỏ sao lại giống dì như thế a? Nhiều năm sống trong hậu cung làm Liên Nhi thay đổi không ít, lại khó được không mất đi bản tính, cho nên ta vẫn luôn sủng nàng.”
Nam Cung Tẫn nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, hắn, Long Tường Vân còn có Bùi Nhược Thần tình cờ gặp hai chị em các nàng trong miếu.
Khi đó, hai chị em còn rất ngây thơ, làm cho người ta nhìn thực thư thái, vậy mà về sau ai nấy đều dần dần thay đổi…
“Nam Cung a, chuyện này thật ra ta không lo lắng lắm, ta gọi ngươi tới, thuận tiện còn có chuyện khác muốn nói với ngươi.”
“Nói đi, ta nghe!”
“Ngự Thiên Dung —— nàng… Mặc kệ chuyện trước kia thế nào, ta nghĩ cứ coi như hết, nàng nay đã mất trí nhớ, ngươi cũng đừng khó xử nàng.” Long Tường Vân thần thái tận tình, ra sức khuyên bảo hắn.
Khó xử, hắn còn mặt mũi đi khó xử nàng sao? Nam Cung Tẫn cười khổ, “Yên tâm đi, ta sẽ không đi…” cũng không còn mặt mũi đi.
Long Tường Vân nhìn vẻ mặt hắn có chút quái dị, “Nam Cung, ngươi làm sao vậy? Dễ nói chuyện như vậy không giống ngươi chút nào!”
Nam Cung Tẫn chủy hắn một quyền, “Bớt sàm ngôn đi, ta đi làm chính sự.”
Long Tường Vân nghĩ hắn chỉ là trả lời cho có lệ liền vội vàng kéo hắn lại, nghiêm túc bổ sung: “Không phải, Nam Cung a, ta là nghiêm túc nhắc nhở ngươi, trước đó không lâu, ta đã đến gặp nàng, nàng thật sự rất khác với trước kia…”
Nam Cung Tẫn nghe Long Tường Vân nói đã đến gặp nàng, trong lòng sửng sốt một chút, lập tức cười khổ nói: “Ta đã biết, Hoàng Thượng, ngươi không cần phải nói, nàng không có sai, hết thảy đều là ta sai, ta đã hiểu được.”
Cái gì? Long Tường Vân giật mình trước sự chuyển biến một trăm tám mươi độ của Nam Cung Tẫn, hắn có khi nào thì dễ nói chuyện như vậy?
“Trước kia là Tuyết nhi hãm hại nàng, ta giờ đã biết, cho nên, ngươi không cần lo lắng, ta đối nàng, chỉ có áy náy, không có hận.”
Tuyết nhi? Là ả sủng thiếp kia? Rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Long Tường Vân rất giữ hắn lại để hỏi cho rõ, nhưng Nam Cung Tẫn không muốn nói gì thêm, lấy cớ làm chính sự phải ly khai.
Vuốt cằm, Long Tường Vân buồn rầu suy