Một bóng người im hơi lặng tiếng tới gần, cách chỗ Ngự Thiên Dung nằm chừng vài chục bước mới dừng lại đến, lẳng lặng nhìn nàng nhắm hai mắt dưỡng thần.
Vì sao rốt cuộc hết thảy đều lỗi của hắn? Hắn không thích nàng, chán ghét nàng, nàng lại ép Hoàng Thượng tứ hôn, bức hắn đón dâu, nên hắn càng thêm chán ghét nàng! Nhưng, cuối cùng lại phát hiện những lý do khiến hắn chán ghét nàng đều là do kẻ khác tạo ra, tất cả đều là giả dối.
Hắn đã bị lừa, bị chính nữ nhân mình đã sủng nhiều năm nữ nhân lừa gạt…
Ngoại trừ lần ép Hoàng Thượng tứ hôn kia, tựa hồ, mọi việc đều là hắn có lỗi với nàng, hắn không hoàn thành trách nhiệm của một nhân, khiến chính thất của mình bị tiểu thiếp khi dễ mà không biết, thậm chí trở thành đồng lõa cũng không hay!
“Hộ Quốc tướng quân đã xem đủ chưa?” Ngự Thiên Dung đang nằm bỗng nhiên mở mắt, lãnh đạm chất vấn.
Nam Cung Tẫn di động vài bước, muốn nói gì đó, nhưng lại vô pháp nói ra miệng.
Thấy thần thái này của hắn, Ngự Thiên Dung khẽ nhíu mày, là đến sám hối, đến giải thích hay là lại muốn gây phiền toái a? “Hộ Quốc tướng quân giống như không có chuyện gì muốn nói, không bằng phải đi làm việc của mình, đừng đến quấy rầy cuộc sống của ta!”
“Ta ——” Nam Cung Tẫn há mồm muốn nói hắn là đến giải thích, nhưng là, giống như thực buồn cười.
Bỗng nhiên, một thân ảnh đột ngột xuất hiện ở giữa bọn họ, ngăn chặn tầm mắt của Nam Cung Tẫn, ôn nhu nhìn Ngự Thiên Dung nói: “Phu nhân, ta thấy, ngươi nên vào phòng nghỉ ngơi đi!”
Nam Cung Tẫn thấy Tịch Băng Toàn xuất hiện liền biến sắc, hắn nhớ rõ có lần Ngự Thiên Dung chính miệng nói nàng thích người kia!
Ngự Thiên Dung nhìn Tịch Băng Toàn, khó có dịp cho hắn mặt mũi, mỉm cười nói, “Cũng tốt, vậy ngươi tiếp đãi Hộ Quốc tướng quân giúp ta đi!”
Tịch Băng Toàn nghiêm trang gật gật đầu, “Phu nhân yên tâm, ta sẽ giúp ngươi tiếp đãi khách quý!”
“Đứng lại!” Nam Cung Tẫn mắt thấy Ngự Thiên Dung đang định bỏ đi, nhịn không được mở miệng khẽ hét lên một tiếng.
Ngự Thiên Dung quay đầu liếc hắn một cái, khóe môi hơi cong lên, tựa hồ như đang châm chọc, “Hộ Quốc tướng quân có gì chỉ giáo? Nếu ta nhớ không lầm, hẳn là ta đã nhắc nhở ngươi, đừng ỷ thế hiếp người, tùy ý xâm nhập dân trạch nha!”
“Ngươi ——” Nam Cung Tẫn trừng mắt nhìn nàng, nói không nên lời.
Tịch Băng Toàn rất lễ phép làm một cái thỉnh thủ thế, ý bảo hắn có chuyện thì đến phòng khách chậm rãi nói.
Ngự Thiên Dung mặc kệ bọn họ, đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.
Tịch Băng Toàn đưa Nam Cung Tẫn vào phòng khách, rất có dáng chủ nhân ra lệnh nha hoàn dọn bánh trái, trà nước lên, sau đó chậm rãi ngồi xuống cùng Nam Cung Tẫn.
“Ngươi và nàng là quan hệ gì?” Câu đầu tiên Nam Cung Tẫn mở miệng ra liền khiến Tịch Băng Toàn nhíu mày.
Bất quá, hắn rất bình tĩnh, nhìn vẻ khẩn trương trong mắt Nam Cung Tẫn mà trong lòng buồn cười, trên mặt lại rất nghiêm trang, “Ta là hộ vệ của phu nhân, bất quá, cũng có một tầng quan hệ khác! Ta nghĩ, Hộ Quốc tướng quân sẽ không đến để tìm hiểu việc này đi?”
“Quan hệ khác? Khác như thế nào?” Mặt Nam Cung Tẫn có chút xanh.
Tịch Băng Toàn ha ha cười, “Hộ Quốc tướng quân nghĩ là gì thì được đây? Da thịt chi thân được không?”
“Ngươi ——” Nam Cung Tẫn đột nhiên đứng