Chung Kê sinh ra trong một gia đình trí thức. Ba anh là giáo sư của học viện Vụ Nguyên, còn mẹ anh là người phụ trách của bảo tàng Nghị Thành. Toàn thân anh toát ra vẻ mạnh mẽ không chịu khuất phục, nhưng lại không có dáng vẻ cao ngạo của một văn nhân. Thế nhưng theo như lời của đàn chị cùng khoa, Chung Kê đã đạt được những thành tựu nghiên cứu cao đến nỗi mà sức hấp dẫn từ con người anh chỉ có thể xếp thứ hai.
Ba của Mạch Mang Mang là một người vì lợi ích mà không từ thủ đoạn nào. Cô không bao giờ tán thành cách làm của ông. Cô ngưỡng mộ Chung Kê, ở bên anh dốc sức nghiên cứu, học tập. Chung Kê đối với cô như một người anh trai, đồng thời cũng giống như hình tượng người cha chính trực gương mẫu trong lòng cô.
Từ khi về nước đến nay, điều khiến Mạch Mang Mang vui vẻ nhất chính là Chung Kê đã được mời về làm giáo sư chủ nhiệm của Đại học G. Anh hợp tác nghiên cứu với Học viện Khoa học Sinh học và là thành viên của Ban Cố vấn Khoa học Quốc Tế. Khi anh đi công tác qua lại giữa 2 nước Trung – Mỹ, cơ hội gặp gỡ của hai người được nhân lên nhiều lần.
Hiệu trưởng trường Đại học G được điều đi công tác ở các trường đại học tỉnh khác. Trước khi đi ông đã tổ chức một bữa tiệc chia tay, Mạch Mang Mang cũng được mời đến tham dự. Sau khi chào hỏi các vị giáo sư quen biết, cô đi ra xa trung tâm của bữa tiệc, đứng ở một bên nói chuyện với Chung Kê.
Tưởng Lê Dự tay cầm một ly rượu kéo Lận Nam Huyên đến chào hỏi: “Giáo sư Chung.”
Chơi cùng với nhau nên Tưởng Lê Dự chắc đã có ít nhiều thông tin từ Lận Nam Huyên. Cô ấy cười khách sáo: “Mang Mang, đã lâu không gặp.”
Mạch Mang Mang cũng khách sáo lịch sự mà chào hỏi lại. Lận Nam Huyên và Chung Kê lần đầu gặp mặt, sau cái bắt tay nhã nhặn, cô ấy bắt chuyện: “Giáo sư Chung và giáo sư Mạch đang nói chuyện gì vậy?”
Vừa nãy khi bước vào phòng tiệc, Mạch Mang Mang đã thoáng thấy bóng dáng của Cố Trăn. Anh diện một thân âu phục trang trọng cho lễ kí kết vào buổi chiều, điều này khiến cô lại nhớ đến bóng dáng Lận Nam Huyên trong video kia.
Sau buổi đi nghe côn khúc, Mạch Mang Mang tưởng rằng sẽ không gặp Lận Nam Huyên nữa, nhưng không hiểu vì sao họ lại luôn có duyên gặp nhau. Tuy Lận Nam Huyên không hiểu rõ sự tình nhưng vẫn luôn mỉm cười lịch sự, còn Mạch Mang Mang thì vẫn luôn có tâm lý bài xích sự tử tế đó.
Mạch Mang Mang cố tình nói ra một loạt thuật ngữ chuyên môn phức tạp, nhìn thẳng vào Lận Nam Huyên nói: “Chúng tôi vừa mới thảo luận các vấn đề này, tôi nghĩ hẳn là cô không có hứng thú.”
Cô không hề nói dối. Chỉ là có những quy tắc bất thành văn trong giao tiếp xã hội, tránh cố tình khoe khoang thuật ngữ chuyên ngành với những người không chuyên, vì đây chính là không lịch sự, là biểu hiện của người EQ thấp, trừ khi họ cố tình làm vậy để thay đổi chủ đề cuộc nói chuyện.
Tưởng Lê Dực lần đầu cảm nhận được sự khiêu khích của Mạch Mang Mang, sắc mặt tối sầm lại, ngay cả Chung Kê cũng cau mày. Ngay lúc này hiệu trưởng cùng vợ ông, Lý Hướng Quang cùng Cố Trăn đi đến, bọn họ cũng vừa lúc nghe thấy những lời Mạch Mang Mang nói, nhất thời không biết nói gì.
Mạch Mang Mang và Lận Nam Huyên đứng đối diện nhau, một thanh lịch một nhã nhặn, một công một thủ. Con gái của hiệu trưởng là một cô bé người Mỹ gốc Hoa. Cô bé kéo tay mẹ mình, chỉ vào hai chị gái và hỏi bằng tiếng Anh: “Họ có phải công chúa không mẹ?”
Mạch Mang Mang không thể nào bỏ qua sự tồn tại của Cố Trăn, nhưng cũng không nhìn về phía anh. Vợ của hiệu trưởng đang định giải vây tình huống này, Lận Nam Huyên đã lên tiếng: “Tôi đối với vấn đề này cũng có chút hứng thú, cũng gọi là có chút hiểu biết. Đây có phải là bài nghiên cứu của giáo sư Chung mới được xuất bản gần đây không?” Cô đơn giản nói lên các vấn đề mà mình quan tâm.
“Lý luận có ý nghĩa định hướng rất quan trọng. Giáo sư chung không hổ danh là một nhà khoa học tài ba.”
Cô ấy tiếp tục: “Là một người phụ nữ, tôi cũng đánh giá cao giáo sư Mạch. Chủ nghĩa nữ quyền không chỉ nhấn mạnh đến việc truyền tải và thuyết phục các luận điểm mà càng coi trọng sức mạnh của phụ nữ. Đó mới chính là sức mạnh thật sự có thể thay đổi trật tự và kiểm soát quyền phát ngôn, đặc biệt là trong lĩnh vực khoa học.”
“Khoa học luôn có xu hướng thiên về nam giới nên luôn có sự chênh lệch giữa tỷ lệ nam và nữ trong ngành. Các nhà khoa học trẻ tuổi xuất sắc như giáo sư Mạch đang ngày càng xuất hiện nhiều hơn, đó là biểu hiện cho sức mạnh của phụ nữ. Tôi đã thấy thái độ cũng như các thành tựu
nghiên cứu khoa học của giáo sư Mạch. Tôi cho rằng giáo sư Mạch không phải là một “công chúa” mà là một “chiến binh” mà tôi ngưỡng mộ.”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Lận Nam Huyên, bao gồm cả Chung Kê và Cố Trăn. Lận Nam Huyên đáp trả sự thù địch của Mạch Mang Mang bằng một màn ca ngợi đối phương, thể hiện ra một tinh thần cao thượng, không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc cá nhân. Mạch Mang Mang biết, Chung Kê là kiểu người đối sự không đối nhân*, đây có lẽ là câu trả lời hoàn hảo đối với anh, cũng là với Cố Trăn…
(*đối sự không đối nhân: 事不对人: chú trọng vào sự việc, không chú trọng vào người nói, xem xét mọi việc 1 cách khách quan, không thiên vị.)Trong lòng Mạch Mang Mang cảm thấy buồn bực, cô cảm thấy thất bại sau cuộc đối thoại không mấy vui vẻ kia, đặc biệt là ngay trước mặt Cố Trăn.
Mạch Mang Mang giữ vững phong thái, cẩn trọng gật đầu: “Cảm ơn những lời tán thưởng của cô.”
Lận Nam Huyên thuận thế mời Mạch Mang Mang tham gia vào tổ chức từ thiện vì quyền lợi của phụ nữ do cô thành lập. Mạch Mang Mang đưa tay ra và bắt tay với cô ấy: “Đây là vinh hạnh của tôi.”
Hiệu trưởng vỗ tay tán thưởng: “Hội nhập chứ không phải đối đầu, nói rất hay, quả nhiên Nam Huyên rất có tài ăn nói.” Ông nhìn qua lại giữa hai người, cảm thán: “Cả hai cô đều là những người phụ nữ ưu tú.”
Các trưởng bối rời đi, để lại không gian cho những người trẻ tuổi. Lận Nam Huyên nghiêng đầu cười với Cố Trăn, giới thiệu anh với mọi người: “Vị này là bí thư huyện ủy Hoài Lâm, Cố Trăn, còn vị này là giáo sư khoa học Mạch đến từ đại học G..”
Cô và Cố Trăn còn cần Lận Nam Huyên giới thiệu sao? Cố Trăn khẽ ngắt lời: “Chúng tôi có quen biết nhau.”
Lận Nam Huyên kinh ngạc: “Thật sao?”
Mạch Mang Mang có thể nói cho Lận Nam Huyên biết quan hệ giữa cô và Cố Trăn, nhưng cô lựa chọn im lặng, chỉ mỉm cười đáp: “Chúng tôi là bạn học cấp ba, nhưng cũng không thân thiết lắm, đã nhiều năm không gặp lại nhau.”
Chung Kê đối với Cố Trăn cũng có chút ấn tượng. Sau khi nghe Mạch Mang Mang nói những lời phủi sạch quan hệ, anh liếc nhìn cô, không tìm ra được biểu hiện gì khác lạ trên gương mặt điềm tĩnh này.
Bữa tiệc tối nay có rất nhiều những ánh mắt soi mói đầy ẩn ý xung quanh. Mạch Mang Mang im lặng quan sát, sau đó khéo léo tìm cơ hội kéo Chung Kê tách ra khỏi bọn họ.
Vợ của hiệu trưởng vốn xuất thân là một vũ công nên bà đã giúp sắp xếp một bữa tiệc khiêu vũ cho buổi tối này. Mạch Mang Mang không có tâm trạng tham gia xã giao, cô cởi bỏ lớp mặt nạ vui vẻ khi tham gia bữa tiệc, rầu rĩ hỏi Chung Kê: “Anh cũng cảm thấy biểu hiện của em hôm nay không tốt phải không?”
“Thực ra trong những trường hợp như thế này, anh luôn nghĩ em có thể làm tốt hơn. Cho nên khi nãy em hành động có phần sơ suất khiến anh cảm thấy có chút ngoài ý muốn.” Chung Kê nói một cách khách quan: “Bất quá, các em không phải lớn lên trong cùng một hoàn cảnh, tính cách cũng không giống nhau, cho nên phong cách nói chuyện có chút bất đồng, nhưng không nhất thiết phải cùng nhau phân chia cao thấp.”
Mạch Mang Mang cảm thấy tâm trạng khá hơn một chút, cô nhớ về quá khứ: “Lần đầu tiên nói chuyện riêng với anh, cũng là trong một bữa tiệc khiêu vũ.”
“Đúng vậy. Một tiểu cô nương kiêu kỳ, hung hãn đến nói chuyện với anh.”
“Khi biết người vừa nói chuyện cùng mình là giáo sư Chung, em quả thực cảm thấy vừa mừng vừa sợ.”
Cũng giống như đêm đó, với sự nhạy bén của Chung Kê, sao anh có thể không phát hiện ra sự suy sụp của Mạch Mang Mang ẩn đằng sau vẻ ngoài kiêu ngạo. Anh nói: “Nếu em thấy cảm thấy đó là một hồi ức vui vẻ, vậy chúng ta cũng có thể lập lại nó ngay bây giờ.”
Mạch Mang Mang ngẩn người, Chung Kê hơi khom người hướng về phía cô, tay trái để sau lưng, tay phải đưa về trước, thực hiện kiểu chào của một quý ông, dùng một câu tiếng anh hỏi: “May I?”*
*Beta Haily: Trong hoàn cảnh này có thể hiểu Chung Kê đang hỏi Mạch Mang Mang: “Anh có thể mời em nhảy một điệu không?” Vì bản gốc là tiếng Anh nên mình để nguyên ^^