Mạch Mang Mang giữ trên môi nụ cười đúng mực, khẽ đáp: “My pleasure.”*
*”Đó là niềm vinh dự của em.”Họ không nhảy ở vị trí trung tâm, vũ đạo cũng chỉ cơ bản nhưng lại thu hút sự chú ý của mọi người trong hội trường.
Được một người là hình mẫu lý tưởng của mọi cô gái dìu bước, dưới ánh đèn mờ ảo trên sàn nhảy, Chung Kê giống như một hàng rào chắc chắn, an toàn bảo bọc Mạch Mang Mang tránh khỏi hiện thực rắc rối. Cô than thở: “Thời gian trôi qua thật nhanh.”
“Vậy mà anh lại cảm thấy em không thay đổi gì mấy. Nói cách khác, em vẫn giữ được sự đơn thuần của mình.”
“Vì xung quanh em đều là những người trong sáng nên em mới có thể giữ lại một phần nhỏ cho mình, mà em cũng không thể hoàn toàn đơn thuần như họ.” Mạch Mang Mang nháy mắt, tinh nghịch đùa. “Anh cũng chẳng thay đổi gì cả, vẫn còn trẻ lắm, vẫn rất lạnh lùng, nghiêm nghị như trước. Vì thế hôm nay em thật sự ngạc nhiên khi anh khen em giỏi, dù sao thì giáo sư Chung rất ít khi khen ngợi ai mà. Vì lời khen của anh em đã được an ủi nhiều lắm.”
“Em nghĩ rằng anh đang an ủi em hả? Anh không phải kiểu người nói những lời trái lương tâm mình để an ủi người khác.” Chung Kê trả lời rất nghiêm túc: “Đó là sự thật. Em là một trong những sinh viên anh tự hào nhất.”
Có được sự khẳng định của Chung Kê khiến Mạch Mang Mang cảm thấy mình đạt được nhiều thành tựu hơn cả việc xuất bản một bài báo. Cô xúc động nói: “Nếu trên thế giới em chỉ có thể tin tưởng lời nói của một người thì em nghĩ người đó sẽ là anh.” Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Em tin chắc là như thế.”
Mạch Mang Mang cười vui vẻ khiến cho đuôi mắt cong cong, cô lại hỏi: “Anh nhấn mạnh hai chữ “đơn thuần” độc lập trong suy nghĩ, em đương nhiên là như thế, nếu không sao xứng đáng làm học sinh của thầy Chung Kê đây?”
Mạch Mang Mang hơi nâng cằm lên, bắt chước dáng vẻ một cô nàng kiêu ngạo, giống y như trước đây, cô và Chung Kê cùng bật cười. Đúng lúc này bản nhạc kết thúc.
Trên sân thượng, Lý Hướng Quang đang trò chuyện với Cố Trăn. Sau khi bàn bạc xong xuôi, ông vỗ mạnh vai Cố Trăn động viên.
Lý Hướng Quang rất tán thưởng vị cấp dưới được ông đề bạt này. Vị trí Phó thị trưởng vẫn bỏ trống kia, ông vốn định tiến cử Cố Trăn, nhưng còn suy xét việc Tống Khánh Niên sẽ phản đối. Không đúng quy tắc thì sao? Ông không thích dùng người một cách cứng nhắc hay gò bó theo khuôn khổ. Đôi khi người có thâm niên chưa chắc đã làm đúng ý ông nữa kìa. Cố Trăn không có độ thâm niên trong ngành nhưng lại là một nhân tài hiếm thấy, có trình độ học thức cao. Anh không chỉ thể hiện tài năng trong việc nhìn xa trông rộng việc điều phối hoạt động cả một bộ máy quản lý khổng lồ của thành phố, mà còn rất khéo léo xử lý những mối quan hệ nhân sự phức tạp trong hệ thống. Một người cán bộ trẻ tuổi hiếm khi hội tụ đủ những ưu điểm này, thậm chí có thể nói anh vừa khéo giúp Lý Hướng Quang đạt được hình tượng
một người cán bộ gương mẫu.
Cố Trăn chủ động đề nghị được giấu tài, không phô trương, vì anh biết người trẻ tuổi giữ chức vụ quá cao không phải là chuyện tốt. Việc anh biết chừng mực, không kiêu ngạo, không vội vàng như thế khiến Lý Hướng Quang càng thêm hài lòng. Ông luôn giữ lập trường trung lập, từ trước đến nay tư duy chính trị của ông không đi theo số đông hay bị cấp trên ảnh hưởng theo thi đua phong trào. Cũng vì thế mà đối với ông, dùng người có năng lực là tiêu chí duy nhất. Việc Cố Trăn từng bước thăng tiến chỉ là vấn đề thời gian, không cần phải vội vã nhất thời.
Sau khi Lý Hướng Quang rời đi, Cố Trăn đứng một mình trên sân thượng, Lận Nam Huyên lặng lẽ đứng sau lưng anh.
Ấn tượng đầu tiên về anh khắc sâu trong cô vốn không phải ở buổi lễ khai giảng. Một người bạn kéo tay ý bảo cô nhìn lên hình ảnh đại biểu tân sinh viên trên màn hình, khi đó đối với cô anh chỉ là một bóng lưng chứa đựng cả thần tính và nhân tính.
Lận Nam Huyên tiến lên trước dịu dàng nói: “Tiệc khiêu vũ đã bắt đầu rồi.”
Cố Trăn quay lại nhìn cô, nhớ lại hình ảnh cặp đôi kia tỏa sáng trên sàn nhảy. Cho dù Mang Mang không ở vị trí trung tâm thì anh cũng có thể dễ dàng tìm thấy cô ở trong đám đông.
Lận Nam Huyên hỏi: “Những lời em nói tối nay, liệu có phù hợp không?”
“Nếu xét tính đúng sai thì lời em nói vô cùng chính xác.” Cố Trăn lạnh nhạt nói: “Nhưng mà về mặt chính trị thì em không cần nói rõ trắng đen như thế.”
“Không phải là không cần, mà là có muốn hay không, giống như chúng ta vậy.” Lận Nam Huyên cười nhạt: “Một lát nữa sẽ trao đổi bạn nhảy, anh không định tham gia à?”
Phu nhân hiệu trưởng rất thích việc trao đổi bạn nhảy ngẫu nhiên giữa các cặp trai gái độc thân. Cố Trăn đứng từ xa nhìn, lọt vào mắt anh là nụ cười chân thật của Mạch Mang Mang đang đứng đằng xa. Nếu cô ấy đang rất vui thì niềm vui này anh sẽ cố gắng làm cho nó kéo dài càng lâu càng tốt, không muốn làm hỏng nó bằng xác suất ngẫu nhiên này.
“Anh không tham gia.”
***
Lời của tác giả: “Giác ngộ là khi loài người thoát khỏi sự non nớt của bản thân và trưởng thành hơn. Sự non nớt của bản thân là khi không có sự giúp đỡ từ những người khác, họ không thể tự bản thân làm bất cứ điều gì với lý trí nguyên thủy của họ. Tuy nhiên, lý trí ở đây không chỉ là sự thiếu lý trí, mà còn là sự thiếu can đảm và quyết tâm. Khi chúng ta làm việc mà không có bất kỳ sự hướng dẫn nào từ những người xung quanh, sự non nớt của chúng ta sẽ ngày càng tăng lên. Sapere aude! Hãy tự tin với sự bình tĩnh của bạn. Đó là câu khẩu hiệu đến từ Sự giác ngộ.” – Trích Tuyển tập Phê bình Lịch sử của Kant.