Triệu Y Cách thấy cô không nói lời nào, liền tự mình đi tới, ngồi xuống mép giường cô: "Để tôi nhìn vết thương của cô một chút." Nàng nói xong, làm ra vẻ muốn vén quần áo của cô lên.
Không nghĩ đến, Tòng Thanh Vũ lại lui người tránh né.
Triệu Y Cách có chút kinh ngạc, trong trí nhớ của nàng, Tòng Thanh Vũ là một người luôn luôn nở nụ cười, cô gái ôn nhuận như ngọc, từ khi nào lại thấy cô lạnh nhạt xa cách như thế?
Đương nhiên, Tòng Thanh Vũ lạnh nhạt chỉ là chuyện trong nháy mắt. Rất nhanh, dáng vẻ tươi cười quen thuộc lại hiển hiện trên khuôn mặt tái nhợt của cô.
"Xấu xí như vậy, không có gì đẹp mắt, cám ơn tổng giám đốc quan tâm." Tòng Thanh Vũ nói lời khách khí, nho nhã lễ độ. Nhưng, Triệu Y Cách nghe thấy, lại không phải như vậy. Đã ở chung hơn một năm, nàng rất rõ tâm tình của người trước mặt.
Hiện tại, Tòng Thanh Vũ cực kỳ hiếm thấy đang buồn bực.
Triệu Y Cách hết cách, thu tay lại: "Tôi không có ý khác, chỉ đơn giản lo lắng cho cô mà thôi."
Tòng Thanh Vũ cười lạnh, đúng, lo lắng mà thôi. Triệu Y Cách, tôi muốn không nhiều lắm, chỉ hy vọng khi tôi tỉnh, có thể nhìn thấy chị đang ở bên cạnh. Dù cho chị vẫn trưng khuôn mặt lạnh lùng đó, dù sao cũng tốt hơn lúc này cứng nhắc quan tâm tôi.
"Tôi biết chị rất bận rộn, nếu như thật sự không rảnh rỗi, vậy thì cũng không cần phải đến. Không cần vì việc của Y Ninh mà cố ý tới đây." Tòng Thanh Vũ vặn vẹo cái cổ, hờ hững nhìn ngoài cửa sổ.
Triệu Y Cách vốn đang nhẫn nhịn nói chuyện với cô, mà cô lại giận hờn mãi như thế, làm Triệu Y Cách trời sinh cứng rắn cũng phải thay đổi khẩu khí: "Liên quan gì đến Y Ninh? Tòng Thanh Vũ, cô đừng có cố ý gây sự!"
Cái gì gọi là tôi cố ý gây sự?! Triệu Y Cách, chị cho rằng tôi đối với ai cũng tốt như đối với chị sao?
"Đương nhiên có liên quan với Y Ninh. Tôi ở mức độ nào đó cứu được em gái chị, cho nên, chị càng là vì Y Ninh mà đến. Đương nhiên, việc này cũng có quan hệ to lớn với chị." Trên mặt Tòng Thanh Vũ vẫn nở nụ cười như trước, nụ cười cô nhợt nhạt dưới ánh mặt yếu ớt như vậy lại không chịu nổi một kích.
"Không sai, chuyện này có liên quan đến tôi, tôi sai, đem ân oán cá nhân liên lụy đến cô. Lữ Tân Dương đã hiểu lầm tôi cùng cô có quan hệ, cô ta nhầm Y Ninh là tôi, nhất thời xúc động mới đả thương cô. Tôi..." Triệu Y Cách còn muốn nói cái gì đó, lại bị Tòng Thanh Vũ cắt ngang.
Tòng Thanh Vũ rút cuộc cũng quay sang, nhìn thẳng vào mắt Triệu Y Cách, trên mặt cực kỳ nghiêm túc, trong mắt thậm chí còn mang theo vẻ mong đợi: "Nếu như tôi nói, Lữ Tân Dương kia không có hiểu lầm quan hệ giữa tôi và chị thì sao?"
"Cái gì?" Không phải Triệu Y Cách không nghe rõ câu nói của cô, mà là kinh ngạc hàm ý trong câu nói của cô.
Tòng Thanh Vũ siết chặt tay, không chỉ là kiên quyết mà còn khẩn trương: "Tôi nói..."
Lần này, đổi Triệu Y Cách hối hận tự mình cắt ngang lời của cô: "Được rồi, chuyện này để tôi giải quyết. Cô... Nghỉ ngơi cho tốt đi." Sau đó, như nóng lòng chạy trốn cái gì đó, xoay người, "Tôi đi trước. Chăm sóc bản thân thật tốt." Nói xong, nàng chuẩn bị rời khỏi.
Điều nàng không nghĩ đến chính là, Tòng Thanh Vũ vươn tay, vẻ mặt hờ hững nắm lấy tay nàng: "Không cần đi..."
Trong giọng nói của cô có chút yếu đuối khó có thể diễn tả bằng lời. Triệu Y Cách khẽ giật mình, trên cánh tay truyền đến độ ấm cùng lực đạo làm nàng run sợ, chưa bao giờ nghĩ đến Tòng Thanh Vũ có thể như vậy.
Thì ra, tình cảm đã ngầm thay đổi từ lâu. Dù cho một đánh chết không nói, một giả ngốc đến cùng.
Chẳng qua, nàng bây giờ còn không cách nào đáp lại, có rất nhiều thứ ràng buộc nàng.
Cho nên ——
"Công ty còn có việc, hôm khác tôi sẽ quay lại thăm cô." Triệu Y Cách bức bách bản thân khôi phục giọng nói lạnh nhạt trước kia, trong lòng nàng đau đến đang chảy máu.
"À, " Có vẻ như Tòng Thanh Vũ đã sớm ngờ tới kết quả này rồi, chẳng qua là tự giễu cười lạnh một tiếng, rất nhanh khôi phục tâm tình, "Lúc nãy tôi đã nói, không rãnh cũng không cần tới, không sao cả. Dù sao, nhìn này, miệng vết thương cũng sẽ nhanh lành thôi." Ngược lại trong lòng còn nhiều chỗ tổn thương hơn. Cần gì chứ?
Đau không chỉ mình cô, Triệu Y Cách gần như thở không nổi. Cuối cùng, nàng vẫn là bước đi, chỉ chừa cho Tòng Thanh Vũ một bóng lưng.
Tòng Thanh Vũ vén chăn lên, vén quần áo, băng gạc màu trắng thấm ra máu đỏ tươi, cô nhe răng, vừa rồi lúc gấp gáp kéo tay Triệu Y Cách, không cẩn thận kéo rách miệng vết thương. Cô siết tay, nhịn đau, cũng không gọi người.
Không quan tâm, trong lòng đau nhức so với cái này muốn nghiêm trọng hơn nhiều.
Lúc này, Triệu Y Ninh đúng lúc đi vào. Nàng vừa cửa đã giật mình nhìn vết thương của Tòng Thanh Vũ: "Sao lại như vậy? Cô đừng có cử động, tôi đi gọi bác sĩ." Nói xong đi ra ngoài.
Nhìn bộ dạng Triệu Y Ninh gấp gáp, Tòng Thanh Vũ trong lòng thầm nở nụ cười. Quả nhiên cô em so với cô chị đáng yêu hơn nhiều. Nếu đoạt được chị gái, còn được tặng kèm một cô em vợ đáng yêu, thật sự không tồi nha.
Sau khi bác sĩ xử lý xong miệng vết thương, Triệu Y Ninh trêu tức hỏi: "Sao vô duyên vô cớ miệng vết thương lại bị rách? Có phải cô ôm chị tôi dùng sức quá nhiều không?"
Tòng Thanh Vũ cười dịu dàng: "Không thấy chị cô đi ra ngoài mặt tối sầm sao? Song sinh cái gì, một chút thần giao cũng không có!"
Triệu Y Ninh rất vô tội nói: "Bọn tôi tương đối đặc biệt. Mặt chị tôi tối sầm, có phải cô nói cái gì làm chị tôi mất hứng không?"
Tòng Thanh Vũ suy nghĩ một chút, cô chỉ hỏi ngược lại nàng một hồi, liền đem Triệu Y Cách dọa chạy đi mất. Đây gọi là làm nàng mất hứng sao?
Thấy cô không nói lời nào, Triệu Y Ninh nói: "Có thể thấy, chị tôi đối với cô có cảm giác đặc biệt."
"Làm sao cô biết?"
"Thần giao cách cảm."
Tòng Thanh Vũ cười nhạt xem thường: "Mới vừa rồi không phải còn nói các người không có thần giao cách cảm sao? Lúc này nói có thì có sao?" Nhị tiểu thư rất mâu thuẫn, lại mâu thuẫn chân thật, không giống những người khác không thể nắm bắt.
"Tôi cũng không nói không có! Tôi chỉ nói bọn tôi khá đặc biệt."
"Về mặt tình cảm cũng có?"
Triệu Y Ninh mặt dạn mày dày gật gật đầu.
"Vậy cô cũng yêu tôi à?" Tòng Thanh Vũ trêu chọc nàng.
Triệu Y Ninh hùa theo cô: "Cho nên, cô phải làm sao đây? Chị em đồng thời quấn lấy cô."
"Có tiền có mạo, tôi đương nhiên phải nhận hết rồi." Bác sĩ Tòng chưa bao giờ thiếu tế bào hài hước, nhưng câu sau có chút gian ác, "Trên giường có hai cô gái xinh đẹp giống nhau như đúc bồi mình, không biết có bao nhiêu hưng phấn nữa."
Trong đầu Triệu Y Ninh lập tức xuất hiện hình ảnh bất lương của ba người thân thể trần trụi, nàng nói: "Tòng Thanh Vũ cô có thể nói thế à, chẳng trách chị tôi không thể đối mặt. Cái miệng xấu xa của cô!"
Tòng Thanh Vũ cười khẽ, cô thật sự có thể cân nhắc thu nhận Nhị tiểu thư.
Vui đùa xong thì vào vấn đề chính, Tòng Thanh Vũ nói: "Lần này chị