Sau khi tâm tình dần ổn định, trong lòng Tòng Thanh Vũ rất rõ ràng cô muốn làm cái gì. Khóc cũng đã khóc rồi, thương tâm cũng thương tâm đủ rồi, con người cũng không thể một mực sa sút tinh thần như thế được.
"Chị Mộ Ninh, em nghĩ đã đến lúc em phải về rồi." Một mình ở nơi này chờ đợi thật lâu, còn gián tiếp đem tâm tình bi thương truyền lại cho Trần Mộ Ninh, trong lòng Tòng Thanh Vũ có chút áy náy. Đào bới vết thương cũ lên, không phải chuyện tốt đẹp gì.
Trần Mộ Ninh nhẹ hớp một ngụm trà, trên mặt mang theo dáng vẻ tươi cười dịu dàng: "Vốn còn muốn giữ em lại đến lúc ăn cơm, có điều trước mắt thấy, dường như em không có ý này."
Tòng Thanh Vũ luôn luôn hiểu được cách làm người của Trần Mộ Ninh, cô nói: "Không phải không có ý này, mà là không có tâm tình này." Cô cười khổ, "Đúng rồi, chuyện Vũ Tình, thật sự phải làm phiền chị rồi." Tuy rằng Trần Mộ Ninh đã đáp ứng sẽ làm kiểm tra cho Hàng Vũ Tình, nhưng Tòng Thanh Vũ lo lắng kiểm tra còn chưa bắt đầu, Trịnh Khuynh nói không chừng sẽ tới bắt người rồi.
"Em muốn mang cô ấy về?" Trần Mộ Ninh giương mắt, nhìn như không động thanh sắc hỏi.
"Bằng không thì sao đây?" Sao câu hỏi này của cô chút không thấu?
Trần Mộ Ninh đặt ly trà xuống: "Thanh Vũ, em nói thật cho chị biết, Hàng Vũ Tình và em rút cuộc là quan hệ như thế nào? Bình thường em sẽ không dẫn người ngoài đến chỗ chị, huống chi hôm nay em tìm đến chị hay bởi vì Thần Tĩnh." Tuy không biết chi tiết về Hàng Vũ Tình, nhưng Trần Mộ Ninh luôn cảm thấy trên người Hàng Vũ Tình cất giấu rất nhiều chuyện, mơ hồ làm cho cô cảm thấy không thích hợp.
Tòng Thanh Vũ nhíu mày suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là rõ ràng mười mươi đem chuyện từ đầu đến cuối kể cho Trần Mộ Ninh. Tuy cô biết rõ như vậy có thể không tốt cho lắm, nhưng bằng hiểu biết của cô với Trần Mộ Ninh, chị ấy sẽ không nhiều chuyện mà đi ra ngoài nói lung tung.
"Chỗ của chị là một nơi thích hợp để giấu người." Trần Mộ Ninh chỉ cười, vô cùng đơn giản nói một câu hữu ý vô ý ám chỉ điều gì đó.
Tòng Thanh Vũ là người thông minh, lập tức hiểu được ý của cô: "Không sợ sao?"
Trần Mộ Ninh nhíu mày nhìn lá rụng ngoài cửa sổ: "Tại sao phải sợ? Cũng bởi vì thủ đoạn của cô ta lợi hại sao?" Tòng Thanh Vũ không nói, thật ra... lướt qua bối cảnh của Trịnh Khuynh không nói, cô ta cùng lắm chỉ là một tay cao thủ trường mà thôi, hoàn toàn chẳng có gì đáng sợ cả.
"Em yên tâm đi, nếu như cô ở lại chỗ chị, chị sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt." Trần Mộ Ninh mặc dù không biết Trịnh Khuynh cường thế như thế nào, nhưng mà cô chưa từng thật sự sợ ai, từ nhỏ sống thẳng thắn vô tư, tâm tình bình thản.
Tòng Thanh Vũ thử thăm dò hỏi: "Chị đối với cô ấy, sẽ không phải vừa gặp đã yêu rồi chứ?" Đời sống tình cảm của Trần Mộ Ninh cho tới nay giống như có một tầng vai che lại, nhìn như có nhưng vẫn thấy không rõ. Cô lại là loại người vui buồn không lộ, vẻ ngoài ưu nhẫ cùng khí chất thượng giai dường như chính là màu sắc tự vệ của cô, từ mức độ nào đó mà nói, bản thân mình cũng có vài phần tương tự cô ấy.
Trần Mộ Ninh dời qua dời lại ly trà, lạnh nhạt nói: "Có đôi khi, cái loại tình tiết lãng mạn xuất hiện trong tiểu thuyết này, cũng nên phát sinh trên người chị một lần, em nói có đúng hay không?"
Tòng Thanh Vũ bĩu môi, mị lực của Hàng Vũ Tình thật lớn: "Vậy chị cũng không nên làm ẩu, tổn thương trong lòng người ta cũng không ít hơn em đâu."
Hàng Vũ Tình đối với mình có ở lại chỗ này hay không không quan trọng, thật ra cô rất thích cái loại chuyện náo động rời xa này, có chứa hơi thở cổ điển, điều này luôn có thể làm tâm tư cô ưu sầu lắc lư được an bình một chút. Dù sao đến đâu cũng giống nhau, chỉ cần không trở về chỗ Trịnh Khuynh là tốt rồi.
Trần Mộ Ninh nhìn bóng lưng yên tĩnh của nàng, không khỏi động tâm. Hy vọng mình có thể chữa khỏi đôi mắt cho nàng, cũng vậy vọng về sau trong mắt nàng đều là mình.
Sau khi Tòng Thanh Vũ về đến nhà, ngồi trên ghế sô pha thở dài, nhớ tới bản thân mình, nhớ tới Hàng Vũ Tình, trong đầu lại hiện ra thân ảnh Triệu Y Cách, dường trên con đường tình yêu luôn chẳng được mấy cái thuận buồn xuôi gió.
"Ba không biết con làm sao vậy? Nếu mệt thì nghỉ ngơi đi, chứ đừng có ở đây than thở!" Lúc Tòng Khải cầm báo bước ra, nhìn thấy con gái mệt mỏi co ro trên ghế sô pha.
Tòng Thanh Vũ qua loa hỏi lại: "Có sao ạ?"
"Nhìn con mắt của con kìa, đỏ bừng ra kia kìa, toàn là tơ máu. Đêm qua con thật sự không có đi ngủ sao? Hay đi làm kẻ trộm rồi?!" Tòng Khải lắc đầu, cuộn tờ báo lại gõ lên đầu cô một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.
"Làm hái hoa tặc!" Tòng Thanh Vũ ngược lại cười, cô theo bản năng nháy mắt mấy cái, con mắt hồng có lẽ do vừa rồi khóc. Cô lập tức từ trên ghế sô pha đứng lên: "Tới giờ cơm chiều nhớ gọi con nha." Sợ ba mình phát hiện ra cái gì đó, cô xoay người đi đến phòng mình.
Tòng Khải nói: "Chỉ có biết ăn cùng khua môi múa mép thôi, cũng không thèm nói chuyện với tôi!" Ông ấm ức nói thầm.
Tòng Thanh Vũ nghe xong câu nói của ông chỉ cười, thời gian ở cùng ba mẹ thật sự quá ít, vài ngày kế tiếp thật sự nên phụ giúp ba mẹ thuận tiện điều chỉnh tốt tâm trạng. Mặc kệ xảy ra cái gì, cuộc sống này cũng tiếp tục.
Chẳng qua, cuộc sống này cũng không tiếp tục lâu. Buổi sáng vài ngày sau đó, Tòng Thanh Vũ đang ngồi ở bàn ăn ăn sáng, một ngụm cháo trắng vừa trượt xuống bụng, chỉ nghe thấy ba cô gọi: "Thanh Vũ, điện thoại, có người tìm!!"
Tòng Thanh Vũ nghi hoặc, từ sau khi cô về nhà, điện thoại vẫn tắt máy, vì không muốn có người gọi tới. Có người là chỉ Triệu Y Cách rồi. Vậy bây giờ là ai? Còn gọi tới nhà.
"Đến đây." Cô để bát xuống, điện thoại luôn phải tiếp.
"Alo?"
"Trốn ở trong nhà làm gì? Mau trở lại đi chứ." Nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, Tòng Thanh Vũ đoán chừng đã nhầm, thì ra tưởng rằng là Đại tiểu thư, kết quả không phải. Cám tạ trời đất! Nhưng, Nhị tiểu thư tìm mình, theo kinh nghiệm của cô mà thấy, sẽ không có chuyện tốt đẹp gì. Hơn nữa, tám phần tìm cô là có liên quan đến chị gái bảo bối của nàng ta.
Cô giữ vững tinh thần: "Triệu Y Ninh, khẩu khí của cô có thể đừng ác liệt như vậy không?"
"Chị tôi đau dạ dày, cô mau trở lại đây!" Quả nhiên, tìm mình hoàn toàn bởi vì Triệu Y Cách.
"Đưa đến bệnh viện tìm bác sĩ —— những thứ này cũng không cần tôi phải dạy cho cô chứ." Tòng Thanh Vũ ngón tay tùy ý lướt trên điện thoại, giọng nói rất lạnh nhạt, thậm chí không nghe ra một chút chấn động.
Giọng nói không quan tâm như vậy làm Triệu Y Ninh bất mãn: "Nhưng——" Nàng nhấn mạnh, "Chị tôi căn bản không nguyện ý đến bệnh viện." Nàng nói từng câu từng chữ.
"Cô nói cho chị ta biết, nếu như chị ta muốn đau chết trong nhà, tùy chị ta thôi." Trong lời nói của Tòng Thanh Vũ có chút tức giận. Cũng hai mươi tám tuổi rồi, còn muốn ngây thơ đến khi nào!
"Tên khốn khiếp này!" Triệu Y Ninh hét to với điện thoại, không phải bác sĩ riêng của chị sao? Mấy ngày nay dựa vào cái gì tắt điện thoại, để lại một tờ giấy sau đó liền biến mất không thấy tăm hơi!
Tòng Thanh Vũ lấy ống nghe bên tai ra, không để giọng nói của Triệu Y Ninh làm điếc tai.
"Chị!" Tòng Thanh Vũ mơ hồ nghe thấy tiếng ly vỡ, sau đó Triệu Y Ninh liền cúp điện thoại.
Tòng Thanh Vũ rất bất đắc dĩ, tay của cô dùng sức cầm ống nghe. Cô nghe tiếng đô đô, sững sờ trong chốc lát, hung hăng đem ống nghe ấn về