Tòng Thanh Vũ ngồi trên bàn ăn mì, xuyên qua thủy tinh trong suốt, cô thấy Triệu Y Ninh bộ dạng như muốn đi ra ngoài.
"Đi đâu đó?" Tòng Thanh Vũ đi đến phòng khách, tựa trên tường hỏi "Không phải là vì chưa nấu cho cô bát mì, cho nên hờn dỗi muốn bỏ nhà ra đi à?" Cô ba phần buồn cười bảy phần trêu chọc nói.
Triệu Y Ninh mang giày: "Cô thật sự cho là tôi vẻ ngoài hai mươi tám, mà nội tâm mười tám tuổi đó hả?" Nàng ngẩng đầu, liếc Tòng Thanh Vũ một cái "Chị đây mới không có ngây thơ hẹp hòi như vậy! Huống chi, cái gì gọi là bỏ nhà ra đi chứ, nơi này cũng không phải là nhà của tôi. Có điều, cô phải cố gắng một chút, đem chị tôi quẹo vào giường, nói không chừng nơi này sẽ thành nhà của cô đó."
Nàng nói không chút cảm xúc nào, lại chọc cười Tòng Thanh Vũ. Mỗi lần Nhị tiểu thư giải bày không chút tiết tháo, đều một bộ dạng bình tĩnh tự nhiên như vậy. Tòng Thanh Vũ trong lòng thở dài, nếu cô sớm một bước gặp được Triệu Y Ninh, nói không chừng sẽ không có hứng thú với Triệu Y Cách rồi, nội tâm cũng sẽ không bị dày vò như hiện tại. Chỉ tiếc, duyên phận trời đã định, tình yêu không phải cô nghĩ sao thì có thể thay đổi.
"Được rồi, công ty có việc, tiếc là chị hai bị bệnh, vậy nên tôi phải đến." Nàng mở cửa, trước khi ra ngoài không quên nói một câu "Tôi đi rồi. Cô cố gắng ngay tại đây đem chị tôi quẹo vào giường đi nha."
"Đi cẩn thận." Tòng Thanh Vũ nhìn cánh cửa trước mặt đóng lại, chậm rãi trở về bàn ăn, ăn xong bát mì.
Thời điểm Triệu Y Cách tỉnh lại trời đã hoàn toàn tối mù, nàng chống thân thể đan bạc ra khỏi phòng ngủ. Tòng Thanh Vũ ngồi trên ghế sô pha đọc sách, ánh đèn dịu dàng chiếu lên người cô, hạ xuống mặt đất một bóng mờ dịu dàng. Nghe thấy động tĩnh, tầm mắt của cô từ trên sách nâng lên, xoay vòng nhiều lần, rơi xuống người Triệu Y Các.
Cô nắm chặt sách trong tay, thả xuống đùi, chỉ chuyển động thân thể: "Dạ dày còn khó chịu không?"
Triệu Y Cách khuôn mặt tái nhợt chịu đựng, thẫn thờ lắc đầu.
"Đánh răng, rửa mặt, sau đó trở về giường nằm đi. Tôi đi lấy cháo." Tòng Thanh Vũ nói.
Triệu Y Cách nói: "Tôi không đói."
Nghe xong lời này, Tòng Thanh Vũ không biết hỏa khí ở đâu mà ra, giọng nói liền ác liệt hơn, không cần phản kháng nói: "Không đói bụng cũng phải ăn. Tôi quyết định!"
Không phải thời điểm mình không ở đây, chị ta không đói bụng liền không thèm ăn cơm đó chứ?!
Thấy cô đã xoay người đi vào nhà bếp, Triệu Y Cách như có điều suy nghĩ mà nhìn bóng lưng cô, sau đó ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt.
Tòng Thanh Vũ lấy cái ghế đặt cạnh giường, cầm bát cháo trong tay, cong cong khóe miệng: "Muốn tôi chăm chị ăn?" Triệu Y Cách nhận lấy bát, dùng hành động trầm mặc cự tuyệt ý tốt trêu chọc của bác sĩ Tòng.
Tòng Thanh Vũ liếm liếm khóe miệng, cảm thấy mỹ mãn nhìn nàng từ từ ăn hết bát cháo: "Còn muốn không?"
Triệu Y Cách nhếch miệng, vừa định trả lời, Tòng Thanh Vũ xấu xa nói: "Có muốn cũng không cho!" Nói xong, tà ác cười đem bát cháo để sang một bên. Sau đó trơ mắt cảm thụ Triệu Y Cách bị chơi xấu mà trợn mắt nhìn cô.
"Bây giờ dạ dày của chị không thể ăn quá nhiều, cho nên, không phải tôi không cho chị."
"Không cần nói tôi như quỷ tham ăn thế."
"Không phải quỷ tham ăn sao? Quỷ tham ăn thích uống cà phê!" Tòng Thanh Vũ hữu ý vô ý châm chọc khiêu khích nàng.
Triệu Y Cách rút tờ khăn giấy lau miệng, trực tiếp lơ cô đi, hỏi lại: "Y Ninh đâu?"
"Bởi vì chị gái không nghe lời, đêm hôm khuya khoắt đến công ty giúp chị xử lý công việc rồi." Tòng Thanh Vũ vào trong nhà vệ sinh rửa tay, sau đó lại đi ra, lật tạp chí xem.
Triệu Y Cách biết rõ Tòng Thanh Vũ nói những lời này, mang theo ý tứ không vừa lòng của cô nhưng lại không dám công khai phát tiết ra. Nàng biết Tòng Thanh Vũ đang tức giận, chẳng qua, nàng luôn cảm thấy, Tòng Thanh Vũ tức giận như vậy không chỉ bởi vì mình không thương tiếc thân thể.
"Rút cuộc cô muốn nói cái gì?"
"Sao?" Lời của nàng làm Tòng Thanh Vũ đang lật tạp chí nhướn mày.
"Những ngày qua không hiểu sao cô lại biến mất, điện thoại cũng tắt, bây giờ cô đem tâm tình không vui của mình trút lên trên người tôi sao?"
Nghe nàng nói xong, Tòng Thanh Vũ kỳ quái cười lạnh. Đem tâm tình của mình trút lên trên người nàng sao? Nếu như mình thật sự có ý làm như vậy, cũng sẽ không nhẫn nại từ xa chạy về đây, chỉ vì để dỗ dành đứa nhóc không chịu uống thuốc.
Tâm tình như trước bị đè nén cộng thêm hôm nay không vui, Tòng Thanh Vũ tốt tính thật sự nhịn không được. Triệu Y Cách có liên quan đến cái chết của bạn gái cũ của mình, điều này đã làm cho cô rất đau khổ, hiện tại Triệu Y Cách còn dùng loại chất vấn cùng thái độ lạnh lùng đối đãi mình, tuy rằng cô biết rõ Triệu Y Cách lo lắng cho mình, nhưng cô bị thái độ trốn tránh tình cảm của mình của Triệu Y Cách từ trước đến nay bức đến điên rồi. Trước kia còn đang suy nghĩ rút cuộc nên xử lý mối quan hệ giữa cô và Triệu Y Cách như thế nào, hiện tại có lẽ không cần, thẳng thừng kết thúc cũng không tệ. Cô chịu dày vò đủ rồi!
"Triệu Y Cách, có phải chị nên sửa cái tính tự cho bản thân là đúng hay không? Ngoại trừ tôi, có phải người khác cũng dung túng cho tính tình tồi tệ của chị hay không?" Khiến Tòng Thanh Vũ lãnh khốc, giọng nói của cô tức giận không rõ như trước, nhưng người khác có thể cảm nhận được hà khắc cùng rét lạnh trong giọng nói của cô.
Đây là lần đầu tiên Triệu Y Cách nghe Tòng Thanh Vũ nói ra lời chanh chua như vậy. Lửa giận của cô tới quá đột ngột cũng quá khó hiểu, Triệu Y Cách có chút khó tin mà nhất thời quên nói tiếp, trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Tòng Thanh Vũ, định tìm chút manh mối trong đôi mắt cô.
Tòng Thanh Vũ đứng dậy, hai tay ôm cánh tay đưa lưng về phía nàng, dễ dàng bóp chết ý đồ của Triệu Y Cách: "Rất kinh ngạc sao? Xem ra chị thật sự không biết bản thân chị là một người như thế nào. Đương nhiên, chị cũng không hiểu tôi, một chút cũng không hiểu. Bởi vì, chị chưa từng để tôi trong lòng." Cô cố ý nói thêm mấy chữ một chút cũng không hiểu này.
Những lời này giống như một con dao nhọn, theo bờ môi Tòng Thanh Vũ khẽ mở khẽ đóng, hung hăng đâm vào tim Triệu Y Cách, giày vò nàng đến một cơ hội kêu đau cũng không có. Nàng có thể bỏ qua cho Tòng Thanh Vũ nói nàng không hiểu bản thân mình , nhưng nàng không thể chịu được Tòng Thanh Vũ nói nàng chưa từng để cô vào trong lòng.
"Không phải!" Nàng thử giải thích, lại bị Tòng Thanh Vũ cắt ngang.
"Không phải?" Tòng Thanh Vũ xoay người đối mặt nàng, chẳng qua trong mắt cô lạnh như băng cùng kháng cự khiến tâm Triệu Y Cách lạnh, "Triệu Y Cách, tôi biết chị luôn luôn công tư phân minh, không muốn phát sinh tình cảm cùng người không nên có, cho nên tôi cũng rất cố gắng giữ vững giới hạn xứng đáng giữ tôi và chị. Nhưng, rất xin lỗi, tôi đã mệt mỏi quá rồi. Biết rõ bản thân rất thích chị, lại hết lần này đến lần khác vì những nguyên tắc kia của chị, ép buộc bản thân mình giữ khoảng cách với chị." Kỳ thật, cô nguyện ý chờ, chẳng qua sau đó phát hiện chân tướng cái chết của Thần Tĩnh, tâm cô bắt đầu dao động. Tòng Thanh Vũ bắt đầu hoài nghi mình có phải không nên yêu Triệu Y Cách hay không, bắt đầu hoài nghi tình cảm của mình đối với nàng sẽ mang đến đau khổ cho cô. Cho nên, có lẽ cô nên thừa dịp chuyện này chưa hỏng mà dừng mối quan hệ này lại.
Triệu Y Cách nói: "Ở trong lòng cô, tôi vẫn luôn là như vậy sao?"
"Bằng không thì sao đây?" Tòng Thanh Vũ ngồi xuống cạnh giường, "Nếu như tôi là chị, cũng sẽ không nói cái gì nữa. Bởi vì, có câu nói càng tô càng đen."
Triệu Y Cách nhìn vào đôi mắt cô, ôn nhu như nước ngày thường sớm đã không có trong đó, thay vào đó chính là lạnh lùng cùng dứt khoát. Quả nhiên ——
"Tôi nghĩ tôi không nên ở lại, một năm này là đủ rồi, xem như chơi trò chơi ái tình với nữ đại gia. Hiện tại muốn lui ra, cũng có thể chứ?"
"Chơi trò chơi? Tòng Thanh Vũ, bây giờ cô không phải rất quá đáng sao." Đây gọi là gì, đây là vũ nhục tình cảm của bọn họ, dù cho đoạn tình cảm này cũng không thổ lộ ra, nhưng nó đã thật sự tồn tại.
"Quá đáng chính là chị! Triệu Y Cách, chị rất ích kỷ."
"Nói, nói tiếp, tôi muốn biết cô có bao nhiêu bất mãnđối với tôi." Giọng nói của Triệu Y Cách cũng lạnh dần đi.
Tình cảnh như vậy tựa như trở lại thời điểm họ lần đầu gặp giương cung bạt kiếm với nhau, chẳng qua lúc này đây, hai người tâm tình đều không tốt.
Tòng Thanh Vũ thật sự không khách khí nói ra: "Chị vừa nói không có chút cảm giác với tôi, nhưng mỗi lần tôi với cô gái khác hơi gần một chút, chị liền tức giận. Nào có người như chị chứ, một mặt muốn chiếm cứ tôi không chịu thả, một mặt lại lúc lạnh lúc nóng với tôi. Không ích kỷ sao?" Tòng Thanh Vũ cười nói ra những lời này, nhưng cô cười đến quỷ dị, làm cho người ta từ đáy lòng cảm thấy lạnh lẽo. Có lẽ, đây mới là