Thực tế không có núi sách, cũng chẳng có quan tài sách, ngay cả một cái giương hay một cái giá sách cũng không có. Thành Ngọc tìm toàn bộ ngôi mộ, chỉ vẻn vẹn được năm cuốn sách.
Sách rất cũ, có chút hoen ố, đóng buộc chỉ mà thành, năm cuốn sách mỏng manh. Nhưng nét mực trên đó mấy trăm năm không hề bay màu, các trang giấy mấy trăm năm không hề mục nát, gáy sách cũng mấy trăm năm không hề bong tróc, đứt chỉ.
Điều này thật khiến người ta ngạc nhiên, vì vậy cho dù chỉ tìm được năm cuốn sách, Thành Ngọc cũng cảm thấy hết sức hưng phấn, lật qua lật lại một hồi, thấy bìa sách trống không, ngay cả tên sách cũng không có, liền tò mò lật từng cuốn sách xem bên trong ghi chép cái gì.
Không nghĩ tới vừa đọc liền say mê, khoảng chừng trước giờ Tý canh ba, mượn ánh sáng dạ minh châu, Thành Ngọc đã đọc xong năm cuốn sách, sau đó mới phản ứng nàng đã ở đây quá lâu, cần phải rời khỏi mộ.
Năm cuốn sách này, một cuốn là địa lý sông hồ, một cuốn là truyền thuyết lịch sử, một cuốn kỳ môn độn giáp, một cuốn về các loại độc, một cuốn nói về trùng độc. Nàng cực thích hai cuốn sách trước, ba cuốn sau thì đọc cái hiểu cái không, nhưng cũng rất thú vị.
Sau ngày hôm nay, Thành Ngọc lại một lần rồi một lần trách móc bản thân, vì sao lúc đó nàng lại quên giờ, nếu nàng có thể rời khỏi ngôi mộ trước thời hạn, có lẽ Thanh Linh cũng sẽ không chết.
Nhưng hết thảy đều không thể vãn hồi.
Đêm hôm đó, cuối giờ Tý nàng mới ôm năm cuốn sách cổ theo con đường cũ rời khỏi ngôi mộ, khi đi được hai phần ba con đường chỗ có các tảng đá lớn hai bên, nàng nhìn thấy trước mặt có ánh lửa.
Tiếp đó chính là vô số cái đêm ám ảnh nhất, cơn ác mộng cứ một lần lại một lần hành hạ nàng.
Nàng ở trong mộ quá lâu, Thanh Linh từ trong cơn ngủ mê đột nhiên tỉnh lại, đoán được chỗ nàng đã đi, liền theo vào trong cổ mộ tìm nàng.
Giống như những người xông vào mộ khác không biết bí mật của cổ mộ, Thanh Linh sử dụng đuốc để chiếu sáng. Hơi nóng từ cây đuốc cùng mùi thơm nhựa thông khiến đám độc trùng đang ngủ say thức tỉnh, đồng thời cũng thức tỉnh cả vô số chất độc trong mộ. Cũng may Thanh Linh chưa đi sâu vào bên trong, mà trước đó Thành Ngọc cũng đã chuẩn bị khá nhiều thuốc giải, có thể tạm thời giải được độc trên người hai người.
Các nàng một đường chạy ra ngoài, mắt thấy phải vượt qua hóa cốt trì ở gần cửa mộ thì mới thoát khỏi đám trùng độc đang lao tới, nhưng cây cầu duy nhất bắc qua đó không biết đã bị ai chém đứt.
Để mang Thành Ngọc an toàn vượt sang bờ bên kia của hóa cốt trì, Thanh Linh phải chết ở trong đó.
Lần cuối cùng nàng nghe thấy âm thanh của Thanh Linh, là giọng nói gấp gáp ngay sau lưng nàng: "Quận chúa, chạy mau!"
Lần cuối cùng nàng còn nhìn thấy bóng dáng Thanh Linh, là trong ánh sáng nhạt từ cửa hang hắt vào, trong hóa cốt trì đột nhiên văng lên cột nước trắng xóa.
Năm Thanh Linh chết, còn chưa tới hai mươi tám tuổi.
Bất luận là lúc mộng hay lúc tỉnh, Thành Ngọc cũng không thể nhớ được cái đêm đó nàng làm cách nào từ bên bờ hóa cốt trì đi ra khỏi mộ.
Trí nhớ nàng có một đoạn trống rỗng.
Trí nhớ liên quan đến cổ mộ, chỉ dừng lại ở thời khắc vô cùng lạnh giá mà tuyệt vọng đó, thanh âm run rẩy của nàng gọi tên Thanh Linh, hướng cái ao nước thiêu cháy người kia để tìm thân ảnh nàng.
Lúc thanh tỉnh nàng không dám nhớ lại thời khắc kia, vì vậy cho tới bây giờ nàng vẫn không có cách nào nhớ được khi đó đã bị Thanh Linh đẩy tới bờ bên kia, nàng vừa khóc vừa bò về là muốn làm gì. Có lẽ nàng muốn kéo Thanh Linh lại.
Lúc tới gần ao nước, tay của nàng lập tức bị hơi nóng hơi nóng trong ao làm bỏng, nàng thấy xác Thanh Linh đã bị chìm trong nước không thấy cả hài cốt. Nàng đúng là ngu xuẩn, nghĩ có thể giữ nàng, nhưng nàng căn bản không thể bắt được nàng. Nàng chưa từng ngu ngốc như vậy. Nhưng vào khoảnh khắc kia nàng không có cách nào khác, nàng chỉ muốn giữ lấy, sống hay chết cùng phải giữ lấy.
Sau đó là một khoảng ký ức trống không.
Thế nhưng khoảng ký ức đó cũng không kéo dài quá lâu.
Sau đó là trí nhớ ở bên ngoài ngôi mộ, ánh trăng sáng rõ.
Lúc đó ánh trăng trên bầu trời cong như lưỡi liềm, trăng ở lưng trừng trời. Vẫn là nửa đêm.
Bên ngoài cổ mộ, có hai hàng kỵ binh đã đứng sẵn ở đấy, thị vệ Vương phủ hắc y yên tĩnh như tượng đá, chỉ có cây đuốc trong tay đang cháy hừng hực. Áng sáng kia tựa như ánh nắng ban mai, đem cửa mộ, thú trấn mộ, còn có cánh rừng âm u trước cửa mộ soi sáng như ban ngày.
Quý Minh Phong cưỡi một con tuấn mã đỏ thẫm đứng sau một vài thị vệ hắc y, Thành Ngọc không nhìn rõ khuôn mặt hắn, nhưng có thể cảm nhận được ánh mắt ẩn chứa lãnh ý dừng trên khuôn mặt mình.
Một lát sau, hắn chậm rãi mở miệng: "Cuối cùng ngươi ở đây làm cái gì?"
Ba ngày trước nàng ở trên đường có đụng phải Quý Minh Phong, lúc đó hắn đang cùng Mạnh Trân đi lên tửu lâu, không nhìn thấy nàng. Nàng nghĩ bọn họ muốn tới chỗ này thăm dò cổ mộ lần hai, cho nên sau khi có được thủy thần linh thược ngày mùng một, lại thêm một ngày chuẩn bị, nàng liền đi tới núi Túy Đàm tìm cổ mộ. Nàng muốn đi trước bọn họ.
Đêm qua, nàng còn nghĩ, nếu nàng có thể sống sót mang theo cổ thư ra khỏi cổ mộ, nàng sẽ chọn một đêm yên tĩnh đem những cuốn sách kia cho Quý Minh Phong, để trả ơn cứu mạng. Nàng kết duyên cùng Quý Minh Phong vào chính đêm mười lăm tháng hai trăng tròn. Kết duyên trong một đêm trăng sáng, lại ở trong một đêm trăng sáng khác cắt duyên, có cảm giác như là định mệnh, rất thích hợp.
Nhưng kịch bản số mệnh không do nàng an bài.
Nàng vẫn sống ra khỏi cổ mộ, còn sống mang theo những thứ cổ thư kia, nhưng Thanh Linh thì lại chết.
Nhưng nàng còn chưa từ bỏ ý định, nàng thử mở miệng, tìm lại thanh âm của mình. Nàng ẩn dưới cái bóng của thú trấn mộ, giọng khàn đặc hỏi Quý Minh Phong: "Thanh Linh đâu?"
Tiếng võ ngựa vang lên, Quý Minh Phong đứng trước mặt hai bước, gương mặt hắn hiện lên dưới ánh lửa. Vô cùng lạnh lẽo, nàng nghe thấy âm thanh lãnh khốc của hắn vang lên: "Nàng chết rồi, vì ngươi mà chết."
Giọng nói đó lại như có chút nghi hoặc: "Ngày đó lúc ngươi bắt Thanh Linh mang ngươi đi thám hiểm những thứ ghi trong cuốn 《 U Sơn Sách 》, ta đã bào nàng báo lại cho ngươi không được gây họa, ngươi đúng là sai một trăm lần cũng không biết hối cải, đúng không?"
Lời nói tựa như mũi kiếm, đâm vào tim nàng khiến nàng không thể thở được.
Đúng rồi, Thanh Linh chết rồi.
Trong cổ mộ, trong cái chớp mắt Thanh Linh rơi xuống nước, nàng cảm thấy đau đớn một lần nữa lan khắp toàn thân, nhưng lần này nàng không có phát ra âm thanh. Nàng không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể dùng tay phải đầy bọng máu dùng sức nắm chặt vạt áo trước ngực, bởi vì dùng sức quá mức, bọng máu bị vỡ ra, đem y phục trắng nhuộm thành một mảng đỏ, nàng lại không cảm thấy đau đớn.
Nàng thở hổn hển một lúc lâu, thế nhưng thở dốc cũng có một loại khắc chế bản năng, cho nên không ai chú ý, khi nàng rốt cuộc có thể lên tiếng, ánh mắt Quý Minh Phong lần nữa rơi trên người nàng.
Nàng giống như tự hỏi mình lại như tự hỏi người khác: "Là thế này phải không?" Giọng nói vẫn khàn khàn, khó nghe như giấy nhám trà qua. Sau khi hỏi xong nàng lại nghĩ Quý Minh Phong nói đúng, Thanh Linh là vì nàng mà chết. Vì vậy, nàng lại nhẹ nhàng trả lời câu hỏi của mình, "Đúng rồi, là như vậy, là ta sai rồi."
Không có ai trả lời nàng. Ánh lửa cách nàng có chút xa, ánh trăng lại tựa như cách nàng rất gần, nhưng bọn chúng chiếu lên người nàng chỉ khiến nàng cảm thấy lạnh như băng.
Một lúc sau, Quý Minh Phong rốt cuộc mở miệng lần nữa, thanh âm không còn lãnh khốc giống như vừa rồi, hắn nhàn nhạt nói: "Thanh Linh," hắn nhắm hai mắt: "Nàng vì ngươi mà chết, cũng là chức trách. Nhưng cái chết của nàng nên có một chút tác dụng," hắn nhìn nàng xa cách, trong ánh mắt ẩn chứa bức bách, hắn hỏi nàng: "Quận chúa, từ nay về sau ngươi có thể an phận một chút, không được lỗ mãng như vậy có được không? Nếu bản thân không có cách tự bảo vệ, thì không nên tự có chủ trương, đem mình vào hiểm cảnh?"
Nàng rất lâu mới phản ứng, có chút khó khăn nói: "Ngươi muốn nói, nếu ta vô dụng, thì cũng đừng khiến người khác phiền toái phải không? Thanh Linh nàng," nhắc tới cái tên này, liền có chút nghẹn ngào, nhưng nàng vẫn nhịn xuống, cổ họng đè nén đến phát đau, giọng nói khàn khàn, "cái chết của Thanh Linh, không nên dễ dàng như vậy, nàng không nên chỉ vì một Quận chúa ngang bướng và ngu ngốc như ta mà bỏ mạng," đôi môi run rẩy, "Chuyến đi này của chúng ta cũng không phải hoàn toàn vô ích, ta cùng nàng, chúng ta cùng nhau lấy được cổ thư Nam Nhiễm mà người muốn."
Vừa nói ngón tay không còn linh hoạt run rẩy mở túi bách bảo ra. Lúc nàng sắp lấy năm cuốn cổ thư kia ra thì một giọng nữ hốt hoảng chen vào: "Không được." Là giọng Mạnh Trân vẫn một mực đi bên cạnh Quý Minh Phong.
Theo tiếng nói lạnh lùng sắc nhọn kia. Thành Ngọc trơ mắt nhìn năm cuốn cổ thư trong nháy mắt hóa thành mảnh vụn, theo làn gió đêm bay phất phơ trong không khí, giống như những mảnh vụn của pháo hoa.
Ánh mắt nàng dừng trên mảnh vụn kia, có chút sững sờ.
Trong không khí trầm mặc bao phủ, chợt nghe thấy Mạnh Trân cắn răng chỉ trích: "Nếu Quận chúa có thể qua khỏi các cơ quan trong mộ để lấy được thánh thư của tộc ta, sao lại không biết những thánh thư này chỉ nên để lại trong ngôi mộ để người đến sao chép? Tại sao không biết mỗi một quyển đều đã hạ bí thuật, gặp gió liền tan biến?"
Đứng dưới hông con tuấn mã trước mặt năm sáu bước, sắc mặt nàng xanh mét: "Quận chúa lần này dò mộ hay lắm, kiên quyết đem con đường này của chúng ta cắt đứt sạch sẽ. Theo ta thấy, Thanh Linh chết, há có thể nhẹ tựa lông hồng, đúng là..."
Sắc mặt Thành Ngọc tái nhợt.
Quý Minh Phong đột nhiên mở miệng, hắn hỏi nàng: "Cuối cùng ngươi ở chỗ này làm gì?" Đây là câu hỏi lúc đầu hắn hỏi nàng. Nàng vừa rồi vẫn chưa có trả lời, nhưng lúc này hắn giống như không cần nàng trả lời, lại giống như không tưởng tượng nổi tiếp tục hỏi nàng, "Cuối cùng thì, ngươi muốn làm gì?"
Nàng một chữ cũng không nói được.
Nhưng câu hỏi của hắn không dừng lại ở đó: "Ngươi tới lấy cổ thư Nam Nhiễm, tại sao không nói cho ta biết?" "Ngươi có biết những cuốn sách này quan trọng thế nào không? Có được chúng, trên chiến trường mới giảm được bao nhiêu người vô tội hy sinh?"
Nàng thử mở miệng, vẫn không nói ra được chữ nào.
Hắn nhắm hai mắt, cự tuyệt nghe nàng trình bày, cho dù là sám hối, hắn giống như hết sức mệt mỏi, lại như không nén nổi tức giận đối với nàng, âm thanh hắn hết sức thâm trầm: "Hồng Ngọc quận chúa, ngươi đúng là to gan bừa bãi lại ngông cuồng, sai trăm lần cũng không biết hối cải. Hôm nay Thanh Linh vì ngươi mà chết, ngay mai sẽ có nhiều nam nhi Lệ Xuyên bởi vì tự do phóng khoáng của ngươi mà bỏ mạng, nhiều mạng người như vậy, ngươi có thể gánh nổi sao?" Hắn còn lạnh lùng tàn khốc suy đoán, "Có lẽ ngươi là Quận chúa cao quý, có thể tùy tiện lấy đi mạng sống ti tiện của bọn họ, nhiều mạng người như vậy, ngươi thật sự không chút để ý sao?"
Lời này khác nào dùng kiếm rạch thêm vào vết thương.
Nàng ngồi ở đó, hoang mang tuyệt vọng tựa như tối nay nàng đã cùng Thanh Linh ngã xuống hóa cốt trì, nhưng lại được vớt lên, không chết, nhưng xương cùng thịt đã tách rời, nàng còn sống, nhưng lại phải chịu đựng nỗi đau tróc thịt tróc xương,
đây chính là cảm giác sống không bằng chết.
Có lẽ bởi vì nàng ngồi yên lặng trước cửa mộ, không hề khóc lóc, nhìn qua rất kiên cường cùng lãnh khốc, cho nên bọn họ nghĩ nàng máu lạnh vô tình. Không ai biết được rằng, từ trước tới nay, mỗi khi nàng đau đến cùng cực đều có một bộ dạng như vậy, vì thế không có ai để ý đến đau đớn của nàng.
Quý Minh Phong có vẻ cũng không muốn nhìn nàng thêm nữa, sau cuộc đối thoại gần như khiến nàng vạn kiếp bất phục đó, liền quay ngựa rời đi. Phía sau là Mạnh Trân cùng đám hộ vệ của hắn.
Nàng biết nàng đã làm hỏng việc của Quý Minh Phong, hắn tức giận như vậy cũng đúng lắm.
Nàng không trách hắn, nàng chỉ đang rất đau đớn.
Rất nhanh trước cổ mộ liền được trả về với không gian tĩnh lặng, âm u.
Ánh trăng rất lạnh, gió cũng lạnh, nàng có thể nghe thấy hai tiếng chim kêu trong đêm tối, tiếng kêu đó vô cùng đau thương.
Nàng rốt cuộc không nhịn nổi nữa, tê liệt ngã xuống dưới cái bóng của thú trấn mộ.
Nàng ở trong bóng tối ôm chặt lấy mình, co thành một đoàn.
Suốt một tháng, không có ai biết nàng đã trải qua thống khổ, chịu đựng sự hành hạ tinh thần như thế nào. Đúng như cây Bạch Lan ngày đó đã nói, chính là nàng, muốn lấy được cổ thư của Nam Nhiễm, sẽ phải hao tổn rất nhiều tâm lực.
Không có ai biết sau khi tháo Hi Thanh xuống, nàng làm thế nào vượt qua những đêm không thể ngủ; Không ai biết những âm thanh huyên náo kia dù là ban đêm hay ban ngày đều khiến nàng sống không bằng chết; Không có ai biết để lấy được thủy thần linh thược trong đêm trăng nàng đã phải trả qua nguy hiểm như thế nào; càng không có ai biết tối nay.
Tối nay, trong nháy mắt tính mạng treo trên sợi chỉ, nàng đã thực sự sợ hãi.
Rồi sau đó là cái chết của Thanh Linh, cổ thư bỗng hóa thành tro, cùng những lời nói như dao cứa của Quý Minh Phong, nàng thực sự không thể chịu đựng nổi.
Nàng đau muốn chết.
Nàng rất cần ai đó cho nàng một chút ấm áp, để nàng không còn đau đớn như vậy, nhưng từ khi nàng tới Lệ Xuyên, chỉ có duy nhất Thanh Linh là người mang đến cho nàng cảm giác ôn nhu ấm áp. Nhưng lúc này nhớ tới Thanh Linh càng khiến nàng đau đớn hơn. Gần đây nàng đã trải qua ôn nhu nào? Trong ký ức như dòng nước chảy lạnh như băng mà vô cùng bi thống, chỉ có giấc mộng đêm qua còn mang chút ấm áp, giống như một viên minh châu ấm áp, chạm vào ngón tay nàng, truyền cho nàng chút nhiệt độ. Trong giấc mộng kia có một mảnh sa mạc ôn nhu, ánh trăng ấm áp, gió cũng ấm áp. Khi đó có người ở bên tai nàng, ôn nhu nói với nàng: "Tặng cho ngươi một câu thơ, có được hay không?" người đó đối xử với nàng rất tốt, cho dù chỉ là một người trong mộng.
Bởi vì một điểm ấm áp này, nàng rốt cuộc lấy lại được khí lực khóc thành tiếng. Tiếng khóc vang vọng trong khu rừng âm u, giống như một con thú nhỏ mất đi người thân.
Mà bởi vì không có ai ở bên cầm tay an ủi lúc nàng bị dằn vặt tự trách đến mức sụp đổ, nói cho nàng đó không phải hoàn toàn là lỗi của nàng, cái chết của Thanh Linh chỉ là một sự phát sinh bất ngờ không ai muốn; vì vậy, một chút ấm áp trong ký ức khiến nàng lấy lại dũng khí và khí lực, nhưng đồng thời cũng khiến nàng ở trong lòng phải tiếp nhận một sự thật khiến nàng vạn kiếp bất phục.
Là tự do phóng khoáng của nàng đã hại chết Thanh Linh, mà cái sự ngu ngốc của nàng lại khiến cái chết của Thanh Linh trở nên vô nghĩa, lúc này không còn cách nào có thể cứu vãn sai lầm, cả đời nàng sẽ vì nó mà mang tội.
Chuyện sau đó, với Thành Ngọc mà nói vẫn còn có chút mơ hồ.
Hình như sau nửa đêm có người của Vương phủ tới đưa nàng trở về, sau hai ngày thuyền xe vất vả trở lại Lệ Xuyên Vương phủ, nàng liền bị nhốt lại.
Nàng bị bệnh, cả ngày đều ngẩn ngơ, vì vậy cũng không biết mình bị nhốt.
Trong ấn tượng của nàng cũng không có gặp lại Quý Minh Phong, ngược lại có một ngày nghe thấy nha hoàn hầu hạ nàng nói trong phủ đang có chuyện vui, Tần cô nương sắp gả vào phủ. Nàng ngẩn ngơ một lúc lâu mới phản ứng được Tần cô nương kia rốt cuộc là ai, nghĩ tới chắc là gả cho Quý Minh Phong, sau đó nàng liền mệt mỏi. Những ngày đó nàng luôn trong trạng thái mệt mỏi, dáng vẻ ngủ không đủ.
Dường như ngày tiếp theo, Chu Cẩn cùng Lê Hưởng tới đón nàng. Bọn họ tới rất lặng lẽ.
Khi nhìn thấy Chu Cẩn, tinh thần nàng mới có chút rõ ràng hơn, không còn vô tri vô giác như lúc trước. Thanh niên kia khiếp sợ ôm lấy nàng, dáng vẻ vô cùng hối hận nói: "Nếu sớm biết ngươi sẽ chịu khổ như vậy, ta sẽ không bao giờ để ngươi lại chỗ này!" Cho nên Chu Cẩn trước giờ đều là ngoài mạnh trong yếu, luôn ra vẻ ghét bỏ nàng, nhưng thực ra chính là người yêu quý nàng nhất. Mà nàng đã mệt mỏi tới mức chỉ kịp nói với Chu Cẩn, nàng muốn chép lại năm cuốn cổ thư của Nam Nhiễm mà nàng đã tìm kiếm được, để lại cho Lệ Xuyên vương phủ. Nàng gây họa, cần phải đền bù. Rồi sau đó liền hôn mê bất tỉnh.
Khi nàng tỉnh lại đã ở trong Vãn Anh sơn trang. Vãn Anh sơn trang là biệt viện của hoàng thất, tuy cũng ở Lệ Xuyên, nhưng cách Hạm thành rất xa.
Chu Cẩn cũng không thương lượng với nàng, đã đem những áy náy đối với Thanh Linh mà khi nàng thanh tỉnh không có biện pháp tiếp nhận phong ấn lại. Tất cả những đau khổ khiến nàng đau đớn không chịu nổi, giấc mộng về cái chết của Thanh Linh hành hạ nàng trong đêm tối từng cái một, đều bị Chu Cẩn phong ấn sâu trong nội tâm nàng. Vì vậy hết thảy ở Lệ Xuyên, dù tốt dù xấu, khi phong ấn của Chu Cẩn hạ xuống, đối với nàng, cũng chỉ lưu lại một cái tàn ảnh mơ hồ không chút ấn tượng.
Nửa năm sau, Thành Ngọc trở lại Bình An thành, lại là một Thành Ngọc trước năm mười lăm tuổi chưa từng bước chân ra khỏi Bình An thành, là một Thành Ngọc như chưa từng lớn lên.
Liễu rủ bên bờ sông Bạch Ngọc. Đêm đã khuya, tiếng tỳ bà trên lầu trúc của Kim Tam Nương đã ngừng từ bao giờ, không khí sôi nổi nơi phố hoa cũng đã theo tiếng tỳ bà dời đi, hoan lạc cũng đã nói lời từ biệt đêm khuya, tất cả đều chìm vào trong giấc mộng phong lưu kiều diễm. Ngay cả sông Bạch Ngọc cũng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại dòng nước róc rách vẫn lưu chuyển không ngừng, gió đêm nhẹ nhàng thổi.
Liên Tam gập đầu gối ngồi trên mặt cỏ, một tay chống cằm, hơi cau mày lại.
Thành Ngọc thì có chút lo sợ không yên.
Đây là lần đầu tiên nàng nhớ lại đoạn ký ức kia một cách hoàn chỉnh, những chuyện nàng nói với Liên Tam tuy không phải là toàn bộ, nhưng đại khái chính là như thế. Những bí mật không thể tiết lộ thì dù lúc nào cũng không thể tiết lộ, nàng từng ở trong Thập Hoa Lầu lập lời thề, vì vậy những thứ liên quan đến Hoa chủ, đến Hi Thanh, đến những truyền thuyết cổ xưa mà đám hoa cỏ kia nói, bao gồm cả cổ thi trong mộ, nàng đều bỏ qua. Lại bởi vì một chút tâm tư thiếu nữ, cho nên liên quan đến vài chuyện tư mật, ví dụ như giấc mộng sa mạc kia, nàng một chữ cũng không nói.
Nhưng Liên Tam thông minh như vậy, nàng không chắc trong những câu chuyện mình tô vẽ thêm kia có đủ sức lừa được hắn không. Nàng không biết cùng hắn nói chuyện nửa che nửa đậy như này có tính là thẳng thắn đối mặt hay không. Vì vậy khi nhìn thấy hắn nhíu mày, nàng liền sợ hãi, nàng bi ai nghĩ nàng không muốn lừa gạt hắn, chẳng qua là nàng không thể không làm vậy.
Nhưng Tam điện hạ đang nghĩ cũng không phải những vấn đề này.
Thứ hắn đang nghĩ, chính là cái đêm không có ai giúp đỡ, trước cổ mộ âm u kia, nữ hài tử hốc mắt đỏ ửng ngồi trước mặt này, nàng đem mình co thành một đoàn như thế nào. Có phải như hắn từng thấy trong nội tâm bốn mùa của nàng, một người lẻ loi cô độc đứng trên đường giữa trời đầy tuyết, ôm chặt lấy mình, muốn tìm một chút ấm áp. Suy nghĩ đó khiến lòng hắn càng trầm xuống.
Lúc này Thành Ngọc đã giải trừ phong ấn, mới thực sự là Thành Ngọc, là Thành Ngọc vừa mới trưởng thành liền bị bẻ mất đôi cánh. Đè nặng trên người nàng là sự hối hận thống khổ mà chỉ bằng đôi vai yếu ớt thì không cách nào tiếp nhận nổi, nàng cũng không biết làm thế nào, giống như con bướm vừa phá kén liền gãy cánh, tàn nhẫn bị giam hãm trong sự lột xác đầy thống khổ.
Nàng không cách nào một lần nữa chui lại trong kén làm một con nhộng vô ưu vô lo, nhưng cũng không thể mọc lại đôi cánh làm một con bướm tự do tự tại. Nàng thống khổ đứng im tại nơi đó.
Trong yên lặng khiến người ta phát hoảng, Thành Ngọc là người mở lời trước.
Nàng hỏi Liên Tống: "Ta là người xấu xa, có phải không?"
Ngón tay thanh nhiên vỗ nhẹ bả vai nàng, dưới ánh trăng, ngón tay kia tựa như trơn bóng, so với ngọc Dương Chi còn sáng bóng hơn, hắn nhẹ giọng trả lời nàng: "Không phải, bọn họ nói bậy."
"Nhưng..." nàng lẩm bẩm.
Ngón tay Liên Tống điểm trên vai nàng: "Đem những tâm tình này cùng ký ức lần nữa phong ấn lại vào trong thân thể, ngươi có thể một lần nữa vô ưu vô lo."
Thành Ngọc mê man ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hắn cúi lại gần nắm lấy tay nàng, nghe được giọng nói trầm thấp của hắn: "Nhưng A Ngọc, ta vẫn muốn ngươi tiếp tục trưởng thành."
Thành Ngọc cảm thấy âm thanh kia lướt qua vành tai nàng, có chút trầm thấp, tiến vào trong tai, có phần quen thuộc, nhưng rốt cuộc quen thuộc ở chỗ nào, nhất thời nàng không nghĩ ra. Chính là một trận trời đất quay cuồng.