Tam Sinh Tam Thế Bộ Sinh Liên

Chuyến đi tới Minh Ti


trước sau

Chứng kiến tận mắt cảnh tượng bên bờ sông Bạch Ngọc, Tam điện hạ dắt theo Quận chúa đột ngột biến mất không tung tích, Quốc sư trong lòng chửi thề một tiếng.

Hắn cảm thấy may mắn vì vừa rồi đã che lại mắt Quý thế tử, nếu không lúc này hắn không biết giải thích với Quý thế tử như thế nào về việc con người đang sống sờ sờ trước mặt đột nhiên biến mất vô căn cứ?

Chuyện tốt duy nhất tối nay là Tam điện hạ lúc này đã biến mất, mà hắn thì không biết Tam điện hạ đi đâu. Hắn nghĩ có vẻ là Tam điện hạ cũng không muốn hắn đi theo. Xem ra một đêm xui xẻo của hắn đã kết thúc.

Nhưng Quốc sư chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì phát hiện có hai con huyền điệp đang nhẹ nhàng bay đến trước mặt hắn, lượn vòng trước mắt hắn tạo thành một chữ, thêm một vòng nữa lại xuất hiện tám chữ.

Quốc sư sững sờ một lúc, sau đó hắn như muốn đau nửa đầu. Lần đầu tiên trong đời hắn hận cái kiến thức quảng đại của mình, không chỉ biết hai con huyền điệp kia chính là Dẫn Phách Điệp (1), đến từ Minh Ti, mà còn biết khả năng của bọn chúng.

(1): Bướm câu hồn

Mấy con điệp này rõ ràng là Liên Tam để lại cho hắn.

Liên Tam chắc chắn đã đưa tiểu Quận chúa đi Minh Ti, rồi lưu lại cho hắn hai con Dẫn Phách Điệp này, hiển nhiên là muốn hắn mang theo Quý Minh Phong đuổi theo bọn họ. Hắn muốn giả bộ không biết cũng khó.

Bởi vì cây sồi bọn họ ngồi cách sông Bạch Ngọc khá xa, cho nên Quận chúa cùng Tam điện hạ đã nói những gì, Quốc sư cũng không nghe rõ, vì vậy hắn hoàn toàn không hiểu vì sao Liên Tam lại dẫn một phàm nhân đi Minh Ti, còn muốn hắn mang theo một phàm nhân khác đi theo. Nhưng mà hắn cũng thực sự không có tâm trí đi nghi ngờ chuyện này, chỉ mỗi việc một lát nữa phải giải thích với Quý thế tử như thế nào về chuyện bọn họ đi dạo chơi Minh phủ một ngày, đã như muốn đòi mạng hắn rồi.

Dẫn Phách Điệp bay lượn quanh hai người ba vòng. Huyền điệp đã tới, nghĩ nhiều cũng vô dụng, chỉ có hai kết cục, một là hồn phách của bọn họ sẽ câu lấy mang đi Minh Ti, hai là bọn họ chủ động đi theo, vào Minh Ti sẽ không chịu cảnh hồn xác phân li.

Quốc sư một bên thẫn thờ suy nghĩ vì cớ gì mà tối nay hắn phải ở chỗ này bị Liên Tam làm khổ, chẳng lẽ là bởi vì Tiên đế chết sớm sao, Tiên đế a, ngươi chết sớm quá, lúc ngươi chết sao không mang ta đi theo bầu bạn luôn, một bên dùng một tay kéo lấy cánh tay Quý thế tử, tay còn lại bấm quyết, dựa theo kịch bản mà Tam điện hạ đưa cho, mang Quý thế tử đi theo huyền điệp tới Minh Ti.

Phàm đời có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến Minh Ti, nhiều cái miêu tả Minh Ti nằm sâu trong lòng đất âm u, con người sau khi chết, hồn phách sẽ đi xuống Minh Ti, chính là quay về lòng đất.

Nhưng Minh Ti thật ra không phải nằm trong lòng đất, mà là một không gian độc lập với Tứ Hải Bát Hoang của thần tiên và một tỷ phàm đời của phàm nhân trong Hỗn Độn, do Bạch minh chủ Tạ Họa Lâu cùng Hắc minh chủ Tạ Cô Châu hai tỷ đệ cùng nhau chấp chưởng.

Từ khi sáng thế cho tới bây giờ, vũ trụ hồng hoang đã trải quá một quá trình biến hóa dài dằng dặc, đám phàm nhân được Thiếu Quán đưa tới phàm đời sớm đã thay đổi tín ngưỡng, tất nhiên cũng đã quên mất nguồn gốc cùng ý nghĩa thực sự của Minh Ti, tựa như quên mất bản thân họ từ nơi nào mà tới.

Quốc sư cũng coi như là người học sâu hiểu rộng trong đám phàm nhân, nhưng liên quan đến Minh Ti, cũng chỉ biết đến những cái tên như là Tư Bất Đắc Tuyền, Đoạn Sinh Môn, Võng Nhiên Đạo, Vong Xuyên, Ức Xuyên, Luân Hồi Đài, cộng thêm Dẫn Phách Điệp. Một nửa là biết từ sư phụ, một nửa là được thỉnh giáo từ Tam điện hạ.

Quốc sư đứng sững sờ bên cạnh Tư Bất Đắc Tuyền. Tư Bất Đắc Tuyền tuy bị gọi là suối, nhưng thực ra là một con sông rất dài. Bởi vì nơi này vừa không có nhật nguyệt lại vừa không có tinh tú, cho nên rất khó phân biệt được hướng sông chảy, không biết rốt cuộc là nó từ đông sang tây hay từ nam ra bắc.

Mượn ánh sáng bạc từ những đốm sáng tựa như ánh sao dày đặc trên không trung, chỉ có thể nhìn thấy dòng sông này tựa như từ trong đám mây dày đặc chảy tới, rồi lại hướng đám mây dày đặc khác mà đi.

Quốc sư bừng tỉnh nhận ra đám mây dày đặc kia có thể chính là Hỗn Độn.

Rốt cuộc Quý thế tử đã khôi phục tự do lấy khăn bịt mắt tháo xuống đứng bên người Quốc sư, ngửa đầu nhìn bia đá cao chừng trăm trượng bên bờ sông, trên đó khắc ba chữ to: "Tư Bất Đắc." Lại nhìn bốn phía xung quanh, cau mày hướng Quốc sư hỏi, "...Đây là chỗ nào?"

Đầu Quốc sư lập tức căng ra.

Tư Bất Đắc Tuyền chính là cửa thứ nhất của Minh Ti. Qua được con sông này có thể đến cửa vào thực sự của Minh Ti là Đoạn Sinh Môn.

Khi Quốc sư còn bé, hắn từng nghe sư phụ nói, hai tỉ đệ Minh chủ Tạ Họa Lâu và Tạ Cô Châu của Minh Ti, bởi vì quanh năm ở Minh Ti âm u không có chuyện gì tốt để làm, liền thích dày vò phàm nhân. Tư Bất Đắc Tuyền chính là Bạch minh chủ Tạ Họa Lâu tâm đắc tạo ra.

Phàm nhân sau khi chết, u hồn sẽ quay về Minh Ti, đầu tiên sẽ tới con Tư Bất Đắc Tuyền này ngẫm lại ba điều: Nghĩ về kiếp trước, kiếp này và kiếp sau; kiếp trước có ý nghĩa gì, kiếp này có ý nghĩa gì; kiếp sau có ý nghĩa gì? Cửa ải này giúp cho các U hồn ngẫm nghĩ lại cuộc đời, đối mặt với bản thân, một cửa ải tự tra hỏi chính mình.

Những U hồn có ngộ tính sẽ ngâm mình trong con sông này mấy ngày, cho dù kiếp trước có bao nhiêu si mê oán giận xích mích, khi lên bờ cũng sẽ giác ngộ hết. Thí dụ như một nam nữ đôi si tình trước khi chết ước định sẽ ở bên bờ Vong xuyên chờ ba năm, nhưng một khi đã bước xuống con Tư Bất Đắc Tuyền ngâm một lúc, lúc lên bờ hắn sẽ lập tức giác ngộ mà hủy bỏ lời hứa, căn bản không thể chống đỡ được tới khi đi tới Vong Xuyên. Tư Bất Đắc Tuyền chính là khiến người ta phẫn nộ như vậy, có thể thấy Bạch minh chủ Tạ Họa Lâu thật sự là kẻ thù chung của tất cả nữ nhân si tình trên thế gian.

Thấy Quôc sư im lặng hồi lâu, Quý thế tử hỏi lại: "Quốc sư đại nhân, đây là chỗ nào?"

Quốc sư trầm mặc thêm một chốc lát: "Nga, là như vậy, đây là giấc mộng của ngươi, là ngươi đang nằm mơ, mà tại sao ta lại xuất hiện trong mộng của ngươi, chính là ta tùy tiện tới đi dạo một chút," Quốc sư ra vẻ nhìn bốn phía một vòng, cười gượng một tiếng, "Thế tử, giấc mộng này của ngươi thật là huyền huyễn đi ha ha ha."

Quý thế tử cũng trầm mặc chốc lát: "Quốc sư đại nhân, ta không phải hài tử lên ba, không phân biệt rõ mình đang tỉnh hay đang mơ." Hắn nhìn Quốc sư, "Trong truyền thuyết, cũng có một chỗ gọi là Tư Bất Đắc, là lối vào địa phủ, con người sau khi chết, quỷ hồn sẽ quay về địa phủ, quay về Tư Bất Đắc."

Nụ cười của Quốc sư cứng lại: "...Quý thế tử quả thật kiến thức uyên bác," biết được không thể lừa gạt Quý thế tử, Quốc sư lựa chọn tự vả vào mặt mình, thản nhiên nói, "Nơi này đúng là nơi ngươi nói, bất quả địa phủ chỉ là cách nói của phàm nhân, thế gian cũng không có địa phủ, thế gian chỉ có Minh Ti; quỷ hồn cũng là cách nói của phàm nhân, dưới Minh Ti không gọi là quỷ hồn, mà là u hồn."

Quý thế tử hiển nhiên không quá dễ dàng tiếp nhận sự thật này, biểu tình bình tĩnh xuất hiện vết nứt: "...ngươi lại đem ta tới địa phương này."

Quốc sư nhanh tay lẹ mắt đỡ Quý thế tử một cái.

Quý thế tử sau khi phản ứng lại cũng không vì bị hắn mang tới nơi này mà rút kiếm ra chém hắn, điều này quả thật ngoài sức dự đoán của Quốc sư, vì vậy Quốc sư liền nảy sinh chút hảo với hắn, an ủi một chút: "Thế tử không cần lo lắng, ngươi và ta cũng không phải u hồn, lúc này vẫn là thân xác phàm tục, chỉ là có chút chuyện, cần ta và ngươi đến đây một chuyến."

Câu này dĩ nhiên không thể an ủi được Quý thế tử, nhưng dù gì cũng dời đi được chú ý của Thế tử, hắn ngưng mi nói: "Ngươi nói là A Ngọc ở chỗ này?"

Quốc sư đối với nhạy bén của Thế tử cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng giờ cũng không phải là lúc để bội phục, hắn liếc nhìn bờ bên kia, biểu đạt lo âu của mình: "Bọn họ không đợi chúng ta đã đi qua sông, bây giờ có thể đã ở Đoạn Sinh Môn. Cũng không có sư huynh đóng cửa của ta hỗ trợ..." Quốc sư che trán, "Nga, sư huynh đóng cửa của ta chính là Đại tướng quân, đây cũng là nguyên nhân hắn mang Hồng Ngọc quận chúa tới Minh Ti."

Quốc sư có thể biên đến trình độ này đã sức cùng lực tận, nhưng hắn đột nhiên nghĩ trong mắt phàm nhân Liên Tam thật ra so với hắn còn nhỏ hơn rất nhiều...Hắn không biến sắc sửa lại lời nói: "Đúng rồi, sư môn chúng ta thu nhận học trò là dựa căn cốt, ai căn cốt tốt liền làm sư huynh, Đại tướng quân căn cốt quá tốt, vì vậy tuy nhập môn sau, nhưng lại làm đại sư huynh của chúng ta."

Quốc sư liếc nhìn Quý thế tử một cái, thấy Quý thế tử cũng không có hoài nghi, hắn thở phào nhẹ nhõm: "Không có Đại tướng quân hỗ trợ, ta cũng không biết làm thế nào để qua được con sông này, ngươi nhìn trên mặt sông không có cây cầu nào, trên sông lại không có thuyền, bơi qua thì không thể làm được, nước sông này không thể chạm vào, ta cảm thấy..." Quốc sư dừng lại.

Nói đến ba chữ "ta cảm thấy", Quốc sư liền nhìn thấy con sông cuồn cuộn trong phút chốc bị đóng băng, nước sông xanh biếc bị đóng băng tựa như một khối đá quý to lớn khảm trên bề mặt, dưới ánh sáng bạc trên không trung chiếu xuống, mặt sông phát ra ánh sáng lạnh lẽo âm u. Dưới mặt băng cũng có thể thấy rất nhiều bóng dáng màu bạc bị đông cứng, đó chính là những u hồn đang qua sông.

Thủy thần cai quản sông hồ khắp thiên hạ. Có thể trong nháy mắt đóng băng dòng sông ở Minh Ti, tám trên mười phần là do Thủy thần làm. Chính là Tam điện hạ không có chờ bọn họ, cũng không thấy ở bờ sông bên kia để lại ấn quyết giúp bọn họ qua sông. Vô luận lúc nào, nhìn thấy Liên Tam thi triển pháp thuật, cũng có thể làm Quốc sư cảm thấy kinh ngạc. Đây chính là Thiên thần a.

Quốc sư nhìn dòng sông xinh đẹp bị đóng băng, sửng sốt chốc lát, mới kết thúc lời vừa nói: "Ta cảm thấy...Xem ra chúng ta có thể trực tiếp đi tới."

Đi qua Tư Bất Đắc Tuyền, chính là Đoạn Sinh Môn. Đoạn Sinh Môn so với Tư Bất Đắc Tuyền ở phàm trần cũng có một chút tên tuổi, phàm nhân không biết Tư Bất Đắc Tuyền, nhưng phần lớn trong các truyền thuyết đều có nhắc tới dưới địa phủ có một Đoạn Sinh Môn, ngay đầu có một con thú rất to lớn canh giữ gọi là Thổ Bá.

Trong truyền thuyết Thổ Bá đỉnh đầu có sừng nhọn, đầu hổ ba mắt, người như một con trâu lớn, bộ dạng rất đáng sợ, canh gác Đoạn Sinh Môn, chỉ cho những u hồn bị khóa luân hồi kéo tới Minh Ti đi qua.

Quý thế tử nhìn cánh cửa mộc mạc đang mở ra trước mắt.

Đó là một cánh cửa đá vô cùng cao lớn, xà ngang bên trên của cánh cửa cũng làm bằng đá, trên đó có khắc ba chữ to Đoạn Sinh Môn. Ba chữ kia, khai khoát phong lưu, bên trái còn đề một ký tự màu đỏ: Tạ Họa Lâu viết.

Đã tiếp nhận sự thật, Quý thế tử vô cùng bình tĩnh nhìn chữ khắc kia, lại liếc nhìn con cự thú sừng nhọn đang nằm trước cửa thở thoi thóp, cau mày hồi lâu, đầu kiếm chỉ con Thổ Bá nằm hừ hừ trên đất không dậy nổi: "Đây là thành quả của Đại tướng quân?"

Quốc sư cũng nhìn cự thú, nội tâm hắn cảm thấy nhất định là thành quả của Liên Tam, nhưng coi như hắn cứ giải thích đó là sư huynh đóng cửa của hắn, nhưng một phàm nhân chưa thành chính quả, làm sao có thể khiến một linh thú địa phủ bị thương đến mức độ này, nói gì cũng không thông. Quốc sư lại cảm thấy một phen đau nửa đầu, hắn trầm mặc hồi lâu: "Làm sao có thể," hắn nói, "Nhất định cũng có người khác xông vào Minh Ti, cũng không biết là địch hay bạn, tiểu Quận chúa có hay không xảy ra chuyện gì, chúng ta..."

Chiêu này quả nhiên hữu dụng, Quý thế tử vừa nghe Thành Ngọc gặp nguy hiểm, lập tức phi thân vượt qua Đoạn Sinh Môn, vội vã bước vào trong Võng Nhiên Đạo.

Quốc sư từ xa nhìn bóng lưng Quý thế tử, đột nhiên nghĩ tới, trong Võng Nhiên Đạo cũng có Minh thú a. Không hay rồi.

Vết máu trên đất còn nóng hổi, rõ ràng Liên Tam mới vào Võng Nhiên Đạo không lâu, tám trên mười phần còn chưa giải quyết xong Minh thú to lớn hung tàn hơn cả Thổ Bá trong truyền thuyết kia. Quý thế tử tùy tiện vào trong, với thể xác phàm tục đó, nếu gặp Minh thú trừ u hồn có công đức không ăn ra, không chút nghi ngờ đây chính là nộp mạng.

Da đầu Quốc sư trong nháy mắt tê dại, cái gì cũng không kịp nghĩ, vội vã đi theo.

Võng Nhiên Đạo tuy bị gọi là một cái hành lang, nhưng cũng không giống hành lang bình thường, bên trong vô cùng rộng lớn, sàn làm bằng thạch anh tím, vách tường làm bằng tinh thể đen, ngước mắt lên cao phía
trên đầu là vô số minh châu.

Nhưng có vẻ do không gian quá cao, cho nên tuy có minh châu chiếu sáng hành lang, nhưng người đi vào trong đó, nhìn xung quanh vẫn mông lung như cũ.

Bước vào trong, sắc mặt Quốc sư đột nhiên trắng bệch. Trước mắt hắn vô hình vô ảnh, cũng không có chút cảm giác nguy hiểm xung quanh, nhưng chỉ trong một khắc sao nhãng, xuất hiện một móng nhọn vô hình hung hăng đâm vào cánh tay trái của hắn. Đau nhức tấn công, Quốc sư theo bản năng rút kiếm chống cự, nhưng kiếm đâm tới đều là hư vô.

Vô hình vô ảnh, lại có thể tổn thương người, chính là Minh thú.

Quốc sư đang muốn ném kiếm bấm quyết, đột nhiên một thân ảnh màu trắng tựa như cơn gió lướt tới bên người hắn. Thiết phiến màu đen điểm trên vai hắn đem hắn lùi về khu vực phía sau, Quốc sư hoảng hốt, chợt nghe thấy ngay bên cạnh có tiếng ác điểu rít gào, một luồng khói đen từ cánh tay trái hắn thoát ra ngoài, ngưng tụ thành bóng dáng một con hắc điểu, bóng đen kia rất nhanh chạy trốn tan biến vào xung quanh. Một trong năm Đại minh thú là Huyền điểu.

"Trông chừng nàng." Âm thanh hơi lạnh lướt qua bên người hắn, Quốc sư đột nhiên cảm thấy đau đớn từ vết thương đột nhiên biến mất, trước ngực ngược lại trầm xuống, là Tam điện hạ đem Quận chúa đẩy vào trong ngực hắn.

Quốc sư chỉ kịp mở miệng gọi hai chữ "Tướng quân", liền thấy một đạo kết giới thủy tinh đột nhiên xuất hiện phía trước một đoạn rồi lan rộng ra cách xa mấy trượng, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ không gian từ mặt đất tới đỉnh hành lang. Khóe mắt hắn liếc thấy cách đó không xa Quý thế tử đang cầm kiếm quỳ dưới đất, có vẻ như cũng bị thương. Chợt nổi lên một kết giới thủy tinh che chở bọn họ khỏi nguy hiểm, mà Tam điện hạ mới vừa cứu hắn một mạng, bóng người như gió, tiểu Quận chúa vừa muốn đưa tay kéo lại ống tay áo hắn thì hắn đã lướt qua kết giới, biến mất ở cuối hành lang.

Mặc dù Tam điện hạ đem Quận chúa đẩy vào trong ngực hắn, nhưng Quốc sư hiểu lòng người, biết ý của Liên Tam không phải là muốn hắn ôm Quận chúa trong ngực. Quốc sư liền đưa tay phải ra đỡ nhẹ Thành Ngọc.

Đây là lần đầu tiên sau khi Thành Ngọc trưởng thành, Quốc sư tiếp xúc với nàng ở khoảng cách gần như vậy, bởi vì nghĩ nàng chỉ là một tiểu cô nương phàm nhân, mới vào Minh Ti, lại vừa chứng kiến Liên Tam đánh nhau cùng Minh thú, nhất định bị dọa sợ, đang suy nghĩ muốn an ủi một chút, không ngờ nàng đột nhiên thoát khỏi tay hắn, hướng tới chỗ Liên Tam biến mất chạy đi.

Trong chớp mắt Quốc sư không kịp phản ứng, nhưng dù sao đạo thuật cũng cao siêu, thân thể ngay lập tức đuổi sát theo sau.

Thành Ngọc chạy tới kết giới che chắn, lại không như suy nghĩ của Quốc sư sẽ đập loạn lên kết giới, nàng chỉ lẳng lặng đứng đó, khẽ mím môi, ánh mắt quan sát kỹ cuối hành lang. Đứng một hồi, có lẽ phát hiện không có khả năng nhìn thấy trận đánh nhau của Liên Tam cùng Minh thú, nàng liền nâng hai tay đè lên bức tường kết giới trong suốt, hơi nghiêng đầu, làm ra tư thế ghé tai lắng nghe.

Quốc sư cảm thấy tò mò, hắn dừng bước. Quý thế tử đã đuổi lên trước người hắn, cách Thành Ngọc mấy bước, không nói lời nào liền muốn kéo nàng cách xa kết giới: "Nơi này nguy hiểm, đừng dựa gần như vậy!"

Lúc Quý thế tử đưa tay ra, Thành Ngọc nhanh chóng lui về sau hai bước, vẫn như cũ dán tai vào thành kết giới. Sau khi nhìn thấy Quý thế tử nàng ngẩn người một chút, sau đó ra dấu chớ lên tiếng, nhẹ giọng nói: "Đừng nói."

Quốc sư suy nghĩ một chút, cũng tiến đến gần kết giới, học Quận chúa ghé sát vào thành, mơ hồ nghe thấy tiếng đánh nhau xa xa, hắn liền hiểu nàng đang nghe cái gì. Quả nhiên nghe thấy nàng thấp giọng giải thích: "Ta chỉ muốn biết Liên Tam ca ca có an toàn hay không thôi."

Sắc mặt Quý thế tử nhìn không được tốt lắm, giằng co một lát mới gượng nói: "Vậy ta sẽ ở đây bảo vệ ngươi."

Thành Ngọc không có trả lời, có chút kỳ quái nhìn Quý thế tử một cái, giống như khó hiểu tại sao Quý thế tử lại quan tâm nàng như vậy.

Quốc sư đối với lời nói giữa hai người không có hứng thú, hắn nhìn Thành Ngọc một bộ dạng lo lắng cho Liên Tam, trong lòng lãnh đạm nghĩ, lo lắng cho an toàn Tam điện hạ, chi bằng chúng ta nên lo lắng an toàn cho đám Minh thú kia thì hơn.

Mới vừa rồi tuy Quốc sư chỉ sát vai Liên Tam, nhưng hắn chắc chắn mình không có nhìn lầm. Lúc Tam điện hạ cùng Minh thú đánh nhau vẫn chỉ dùng hai mươi bảy khung thiết phiến. Thanh phiến cốt kia dùng hàn thiết để làm, mặt thiết phiến thì dùng bong bóng cá nhám, đúng là một pháp khí kiếm có, nhưng đó cũng không phải là thần khí Liên Tam quen dùng, có thể thấy hắn căn bản không nghiêm túc đánh, còn đang muốn trêu đùa cùng đám Minh thú kia.

Từ chỗ sâu hành lang truyền tới tiếng mãnh thú rên rỉ, nên chắc chắn là Tam điện hạ đang chiếm thế thượng phong, Quốc sư chú ý tới thần sắc căng thẳng của Quận chúa nhất thời hoà hoãn đi nhiều.

Nếu thế cục ổn định, Quốc sư cảm thấy, bọn họ đứng ở chỗ này, cũng không có gì để làm, không bằng mọi người trò chuyện một chút. Hắn nhân cơ hội này cùng Quận chúa nói chuyện, hai người một người hỏi một người đáp.

"Không biết Tướng quân mang Quận chúa tới đây, có nói cho Quận chúa biết nơi này là nơi nào không?"

"...Nơi này không phải Minh Ti sao?"

"Tướng quân có từng nói cho Quận chúa, hắn vì sao có thể mang Quận chúa tới Minh Ti không?"

"...Kia không phải là bởi vì Liên Tam ca ca là sư đệ đồng môn của Quốc sư đại nhân sao?"

Quốc sư vạn lần không thể nghĩ tới đối với chuyện này hắn lại có thể cùng Tam điện hạ thần giao cách cảm như vậy, nhất thời không còn gì để nói. Nhưng hắn muốn hỏi cũng không phải hai vấn đề này, hắn muốn hỏi là: "Tướng quân vì sao lại mang Quận chúa tới Minh Ti, Quận chúa biết không?"

Thành Ngọc lúc này không có trả lời hắn. Nàng đột nhiên nhìn Quý Minh Phong một cái, Quý thế tử ngẩng đầu lên, nàng lập tức rũ mắt xuống, hồi lâu, nàng thấp giọng nói: "Hắn nói, hắn dẫn ta đi gặp Thanh Linh."

Quốc sư không biết Thanh Linh là ai, đáp án này khiến hắn mơ hồ, lại thấy Quý Minh Phong đột nhiên cứng người lại.

Quốc sư nói: "Thanh Linh là..."

Liền thấy Quý Minh Phong cứng ngắc nói: "Ta không biết cái chết của Thanh Linh lại khiến ngươi..."

Sau đó Quốc sư thấy trong mắt Quận chúa xuất hiện thần sắc khá kỳ quái, nàng giống như khó hiểu với câu trả lời của Quý thế tử, khẽ nhíu mày: "Làm sao Thế tử không biết chứ? Bởi vì," nàng nhẹ giọng, "Chính Quý thế tử nói với ta, Thanh Linh bởi vì ta mà chết, là vì sự ngang bướng ngu ngốc của ta đã hạ chết nàng, ta là người dù có sai một trăm lần cũng không biết hối cải." Hốc mắt nàng có chút đỏ ửng, "Ta biết ta phải vĩnh viễn mang theo cái tội này, ta không có quên ngày hôm đó, ngươi cùng Mạnh Trân, các ngươi nói với ta, ta nhất định sẽ vĩnh viễn mang theo tội ác này."

Quý Minh Phong giật mình, sắc mặt từng chút trở nên ảm đạm, hắn tựa như muốn nói thêm gì đó, nhưng vào lúc này, kết giới thủy tinh đột nhiên bị một lực rất mạnh đụng vào.

Quốc sư vừa mới kịp nắm lấy cánh tay Thành Ngọc, từ bên trong lớp kết giới tỏa ra một làn sương mù màu đen, đem hắn cùng Thành Ngọc cuốn vào trong đó. Quốc sư vội vàng dùng kiếm phong ấn, đâm vào trong làn sương mù, nghe thấy Minh thú kia thảm thiết kêu một tiếng, đáng tiếc không có đả thương đến chỗ quan trọng.

Minh thú hiện nửa hình đem hắn hung hăng ném xuống đất, là một con huyền hồ. Hắn tuy bị buông ra, nhưng Thành Ngọc vẫn bị cái đuôi huyền hồ quấn lấy, treo ở giữa không trung. Quốc sư lập tức dùng tay bấm quyết, nhưng không chạm được tới xúc sinh xảo quyệt kia, trường kiếm của Quý Minh Phong ở trong đám phàm nhân đã coi là cực nhanh, nhưng kiếm phi tới, cũng không thể làm linh thú kia bị thương.

Huyền hồ này lại có thể lao ra khỏi kết giới của Liên Tam, có thể thấy nó có bao nhiêu hung tàn, Quốc sư nghĩ có thể Liên Tam đang bị bốn Minh thú còn lại quấn lấy cuối hành lang, nên lúc này không rảnh tới cứu bọn họ, trái tim hắn lúc này như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Minh thú kia tựa hồ nhận ra bản thân đang ở thế thượng phong, không khỏi đắc ý hóa thành hình người, ở giữa không trung tạo ra một kết giới che chở. Sau kết giới mơ hồ đó, một cái đuôi hắn vẫn cuốn lấy Thành Ngọc không cách nào nhúc nhích, ngón tay với các đầu móng tay vô cùng dài xoa xoa gò má Thành Ngọc, văn nhã cười đùa: "Chiếm không được tiện nghi của vị Thần quân kia, vậy thì chiếm tiện nghi của tiểu mỹ nhân này, cũng không tính là thua thiệt!"

Thành Ngọc rất sợ, nhưng nàng không phát ra tiếng, chỉ ngừng thở dùng sức ngửa đầu về phía sau, muốn tránh xa gương mặt nam nhân đã hóa thành người nhưng vẫn đen thui đang cố gắng sát lại gần. Nghe thấy nam nhân kia trêu trọc: "Tiểu mỹ nhân, đừng trốn tránh ~" nàng mơ hồ biết hắn muốn gì, chỉ có thể gắng sức giãy giụa, nhưng thân thể phàm tục của nàng, giãy giụa cũng vô ích. Lúc nàng hoảng sợ nhắm chặt mắt lại, liền nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên phía sau: "Tự tìm đường chết." Âm thanh kia ẩn chứa tức giận.

Nàng chợt mở mắt ra, chỉ thấy khuôn mặt huyền hồ gần trong gang tấc đang vặn vẹo. Một cây trường thương xuyên qua ngực trái hắn, kéo một cái, huyền hồ bị buộc trở về nguyên hình lần nữa bị ném vào trong kết giới thủy tinh, trong khoảnh khắc kết giới đó dầy thêm ba tầng.

Liên Tam trầm mặc ôm lấy Thành Ngọc bị mất đi đuôi hồ trói buộc từ giữa không trung rơi xuống, bất quá cái ôm chỉ trong nháy mắt, Thành Ngọc thậm chí còn chưa kịp hồi hồn, đợi đến lúc Quốc sư phi đến tiếp lấy nàng, Liên Tam đã buông nàng ra.

Nhưng nàng cơ hồ theo bản năng đi theo hắn, chưa kịp nghĩ ngợi tay phải đã đưa ra, muốn cầm tay Liên Tam, nhưng lại chỉ chạm đến đầu ngón tay hắn. Cho dù chỉ một chút ấm áp từ tay hắn, cũng khiến nàng sau khi hoảng sợ vô cùng lưu luyến, nhưng đụng chạm quá ngắn ngủi, ngón tay hai người liền tách xa nhau. Nàng thử lần nữa bắt lấy ngón tay hắn, nhưng lại không bắt được. Nàng tựa như cảm thấy ủy khuất, nhưng sau đó một khắc liền phát hiện Liên Tam quay trở lại cầm lấy tay nàng, hắn nắm thật chặt rồi buông ra ngay. "Ngoan." Hắn nói.

Hết thảy mọi chuyện chỉ phát sinh trong một cái chớp mắt. Cho đến khi đưa mắt nhìn đã thấy Liên Tam trở lại trong kết giới, Thành Ngọc có chút ngơ ngác.

Đứng bên cạnh chứng kiến hết thảy động tác nhỏ của Liên Tam cùng tiểu Quận chúa trong nháy mắt ngắn ngủi kia, Quốc sư cảm thấy mình cần tìm một nơi yên tĩnh chốc lát. Nhưng cũng không có thời gian cho hắn tỉnh táo. Một khắc sau, Quốc sư trơ mắt nhìn thấy vô số con sóng lớn từ chỗ sâu nhất Võng Nhiên Đạo lao nhanh tới, trong khoảnh khoắc lấp đầy thế giới bên trong kết giới.

Bên trong kết giới tựa như hóa thành một mảnh biển sâu.

Bất luận nơi biển sâu nào trên thế gian này, đều là vương thổ của thủy thần.

Quốc sư cảm thấy mình cuối cùng cũng hiểu câu nói tự tìm đường chết vừa rồi của Tam điện hạ là có ý gì

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện