Chờ một hồi lâu mới có người đến cứu viện, Trình Mặc dẫn bọn họ trở lại cái sơn động kia, nhưng mà nơi nào còn có một bóng người, chỉ có tứ chi cùng huyết nhục rơi rụng đầy đất.
Ngay cả Vụ thú cũng không biết chạy đi đâu.
Không có một người sống sót.
Thần sắc của Trình Mặc và người đến cứu viện nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi.
Ánh mắt Trình Mặc âm lãnh nhìn sang người kế bên, đó là một người thiếu niên trạc tuổi hắn, gương mặt tuy non nớt, nhưng biểu tình lại cực kỳ chững chạc.
Có Lưu Kính làm huyết lệ giáo huấn, hiện tại Trình Mặc nhìn ai đều cảm thấy hoài nghi, nghi ngờ gian tế trà trộn vào phủ thành chủ, vì vậy ra tiếng chất vấn hỏi:
“Ta rõ ràng đã phóng ký hiệu cầu cứu, vì cái gì hơn nửa ngày các ngươi mới đến, có phải là do ngươi cố tình không muốn cứu người, cho nên mới chậm trễ hay không?”
Trình Thu nghe hắn nói vậy, cũng không hiền từ gì mà đáp trả lại, sắc giọng mỉa mai:
“Trình Mặc, đừng ỷ rằng ngươi là con của đại bá, có một cái thân phận thiếu thành chủ là muốn nói gì thì nói, ngươi cũng không ngẫm lại phủ thành chủ cách nơi này có bao nhiêu trắc trở, ta dắt theo đồng đội cấp tốc đến nơi này đã là tận tình tận nghĩa, chính mình vô năng không nói, ngược lại còn trách cứ lên đầu chúng ta, ngu xuẩn!”
Biểu tình của Trình Mặc ở nhiều màu sắc chuyển đổi qua lại, căm giận nói:
“Trình Thu, ngươi… ngươi thật là quá đáng! Ngươi dám sỉ nhục ta như thế, có tin hay không nhà các ngươi ở Hoang Vực giới hỗn không đi xuống!”
Chưa có người dám sỉ nhục hắn như thế, mà Trình Thu lại mắng hắn vô năng, Trình Thu làm sao dám?
Trình Thu chỉ cười lạnh một tiếng, phản bác trở lại:
“Hóa ra, thiếu thành chủ cũng là một tên vô năng đức hạnh có khuyết, cha thì ngang nhiên bá chiếm đồ vật không thuộc về mình, còn con thì kiêu căng ương ngạnh, không biết liêm sỉ, quả thật là hổ phụ vô khuyển tử.
Các ngươi hiện tại đã sắp ốc không mang nổi mình ốc, còn có tâm tình đi để ý cái gọi là liêm sỉ mặt mũi, ta cũng thật là phục!”
Nói xong, hắn phất tay gọi lại đồng bạn:
“Đi! Nếu thiếu thành chủ đã xem bọn ta không vừa mắt, vậy ta cũng không cần ở đây chướng mắt ngươi.
Đội ngũ chi viện cũng đã mang đến, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Trình Thu lạnh lùng nhìn thoáng qua Trình Mặc, sau đó mang theo đồng đội rời đi.
Trình Mặc siết chặt nắm đấm đến kẽo kẹt vang, sắc mặt âm u nhìn theo hướng mà Trình Thu rời đi.
Sỉ nhục hôm nay, hắn nhớ kĩ!
Phủ thành chủ!
Trình Mặc đem toàn bộ chuyện đã xảy ra trong quá trình này, không có giấu diếm mà kể hết cho phụ thân hắn.
Từ chuyện Can Mạch giả làm gian tế trú ngụ ở phủ thành chủ hơn mười năm, sau đó là thực lực siêu quần của Phong Hành, cách nhìn đối với thế cục hiện tại, cuối cùng còn thêm mắm dặm muối mà cáo trạng Trình Thu nhục nhã hắn như thế nào.
Trình Thiêm nghe xong, khuôn mặt âm tình bất định, ánh mắt lóe qua quỷ quyệt quang mang.
Sau đó, hắn hiền từ nói với Trình Mặc:
“Mặc nhi, đoạn thời gian này cực khổ cho ngươi! Hiện tại tranh thủ có được một chút thời gian thả lỏng, ngươi đi nghỉ ngơi dưỡng sức, chuyện này để phụ thân giải quyết!”
“Vâng! Vậy Mặc nhi đi trước!” Trình Mặc dù có không cam lòng, cuối cùng vẫn là cúi đầu, ngoan ngoãn lui ra.
Hắn quá hiểu rõ bản tính của phụ thân hắn, lúc này phụ thân đang ở phẫn nộ đỉnh điểm cùng với tính kế người khác, nếu hắn mạnh mẽ đưa ra ý kiến của bản thân, sẽ chỉ làm phụ thân không vui cùng phản cảm.
Vì bảo trì địa vị không bị suy giảm, Trình Mặc tình nguyện nhẫn nại một chút.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hắn không vội ở nhất thời.
Buổi tối, Trình Thiêm thông tri tứ đại gia tộc, nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc.
Ở trong đại sảnh to rộng huy hoàng, không khí lại cực kỳ túc mục, đè ép đến người không thở nổi.
Phong gia gia chủ - Phong Sách tức giận đến dựng ngược chòm râu, cánh tay đặt trên bàn trà nắm chặt đến nổi cả gân xanh, sắc mặt xanh méc.
Cảm nhận được sự cười nhạo ẩn ý từ bốn phía, Phong Sách không thể nhịn được nữa, đấm một phát xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi:
"Đồ tôn hỗn trướng! Nếu biết có một ngày hắn sẽ phản nghịch như thế, lão tử thà rằng bóp ch3t hắn từ trong bụng mẹ!!!"
Khí lãng mù mịt đè ép xuống đại sảnh, cái bàn không ngoại lệ bị chia năm xẻ bảy, hóa thành bột phấn.
Trải qua một phen thuật lại của Trình Thiêm, cũng không biết là có thêm mắm dặm muối hay không, nhưng thành công chọc tức Phong Sách.
Lâm Kiêu lúc này ngồi ở đối diện, không biết nghĩ tới cái gì, có chút vui sướng khi người gặp họa, châm biếm:
“Ta nói Phong lão đầu, hôm trước ngươi mới nói cái gì đâu… Ngươi xem đầu óc của ta già cả rồi, còn nhớ không rõ nữa, nhưng mà mơ hồ cái gì tới… Con cháu tự có phúc phận của hắn, câu này là ai nói nhỉ? Hiện tại con cháu công thành danh toại, liền trở mặt không nhận gia tộc nghèo hèn, vả mặt thật sảng đi? Ha hả!”
Nói rồi, hắn lại dùng ánh mắt đầy thâm ý mỉa mai nhìn qua hai nhà Lăng, Lục, tươi cười lại thâm vài phần.
Trong bốn nhà, chỉ có Lâm gia của hắn là nhất khinh thường cùng lính đánh thuê làm bạn, từ người trên đến kẻ dưới, cũng đều lấy đó làm như thánh chỉ mà tuân theo.
Cho nên hiện tại thấy ba nhà có khả năng ngã trên cùng một vết xe đổ, hắn sao có thể không vui mừng.
Sắc mặt Phong Sách, Lăng Xích Vân, Lục Quyền không hẹn mà cùng lúc khó coi, có lời cũng không biết như thế nào giải thích.
Bọn hắn còn chưa từng có mất mặt