Chuông cảnh báo vẫn còn vang dội khắp các ngóc ngách của Đoạn Tiên Thành, không những vậy mà càng lúc càng lớn, càng lúc càng cấp bách.
Dân chúng trong thành ai cũng đều hoảng sợ tột độ, hoặc là nhắm chặt cửa nhà không dám ra, hoặc là bôn tẩu khắp nơi, tình hình trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Trình Thiêm cùng với bốn đại gia chủ tức tốc chạy lên trên tường thành, từ trên cao nhìn ra phía xa, một mảnh đen nghìn nghịt.
Mặt đất rì rầm chấn động, âm thanh dồn dập liên hồi, dự báo thú triều càng ngày càng gần, số lượng còn không ít.
Sắc mặt Trình Thiêm phải dùng từ trắng bệch để hình dung, hắn quay sang quát lớn với tên thị vệ kia:
“Còn không mau đi thông tri thị vệ thủ thành, đứng đây chờ chết sao!”
Thị vệ cuống quýt, hấp tấp lui ra, hẳn là đi chuẩn bị người.
Nhưng mà, với tình hình như thế này, Trình Thiêm cảm thấy không quá khả quan, hiện tại mới chuẩn bị, còn kịp sao?
Yêu thú đại quân đã tiến đến địa bàn của hắn, hơn nữa còn chưa tới một ngàn mét.
Phong Sách dẫn đầu nhìn xuống phía dưới, hai tay để phía sau lưng khẽ nắm chặt, nhíu mày nói:
“Các ngươi không cảm thấy kì quái sao? Lần này thú triều vì sao tới đột ngột như thế?”
Ba người còn lại lâm vào trầm tư, ánh mắt dõi ra xa xa, đáy mắt hàm chứa bất an.
Gương mặt của gia chủ Lục Quyền khẽ nhăn lại, trầm trọng nói:
“Lẽ ra thú triều phải nửa năm mới đến một lần, nhưng ba tháng trước mới vừa trải qua một đợt, lần này lại đến, ta cảm thấy thú triều lần này không bình thường!”
Bốn người nhìn nhau, nét mặt ai cũng đầy lo lắng, Lăng Xích Vân run rẩy đặt tay để lên ngực, thầm thì:
“Ta… ta có cảm giác không ổn lắm… Giống như có chuyện gì đó muốn phát sinh!”
Hắn vừa dứt lời, phía dưới thành đã vang lên vô số tiếng còi.
Toe! Toe! Toe!
Tiếng vang liên hồi mà dồn dập.
Cửa thành mở ra.
Từng hàng mấy trăm người hoảng hoảng hốt hốt từ trong chạy ra, mỗi người trang bị sẵn áo giáp vũ khí, sắc mặt túc mục.
Trong những người này, không chỉ có thị vệ thủ thành, mà người dân bình thường, hơi biết chút võ công, cũng ôm vũ khí thô sơ ra chiến đấu.
Không chỉ có thanh thiếu niên, mà còn có phụ nữ, thậm chí là lão nhược bệnh tàn.
Vì bảo vệ cho mảnh gia viên an toàn, bọn họ ai cũng đều liều mạng.
Trình Thiêm đứng trên tường thành nhìn cảnh tượng này, không hiểu sao cảm giác sống mũi cay cay.
Những người này…
Nhưng không đợi hắn thương xuân thu buồn bao lâu, yêu thú đại quân cũng đã tới trước mắt.
Rầm rập! Rầm rập!
Rống!
Gào!
Từng tiếng yêu thú gào rống, xé tan không gian, truyền đến màng nhĩ của mỗi người, như tiếng trống vô hồi dồn dập, chĩa thẳng vào tâm can.
Trái tim mỗi người khẽ run lên, theo phút giây đối mặt đó, khủng hoảng có, sợ hãi có, tuyệt vọng có, chân đứng không vững, vũ khí cũng suýt chút thì rớt xuống đất.
Nhưng…
Vì người nhà, vì gia viên, vì sinh mệnh.
Những người chiến sĩ bỏ qua nỗi sợ, dốc hết can đảm tiến lên.
Không biết là ai mở đầu, một tiếng "sát!" cất cao vang lên, mọi người ùa ra.
Choang!
Vũ khí chạm vào!
Rống!
Roẹt!
A!
Rất nhiều âm thanh, phân không rõ đâu là tiếng của người, đâu là tiếng của yêu thú.
Trình Thiêm cùng bốn đại gia chủ đứng ở trên cao tường thành, quan sát hết toàn cảnh.
Yêu thú đại quân đông nghìn nghịt, yêu hầu chín đốt, dơi sáu cánh, bò cạp kim sắc, nhện độc bảy màu, rắn, hổ, cọp,…
Tất cả các loài yêu thú đều tụ tập, giữa trời đất này, chúng cùng rống lên một bản nhạc, một bản nhạc của chết chóc và phá hoại, của tuyệt vọng và thê thảm.
So với chúng nó, nhân loại nhỏ nhoi tựa như con kiến, nháy mắt đã bị yêu thú quân đoàn bao phủ.
Leng keng! Leng keng!
Các chiến sĩ đều đang chống chọi, dùng một trái tim nhiệt huyết cùng một đôi mắt thù hận, vượt qua năng lực và nỗi sợ hãi của bản thân, cùng yêu thú chém giết.
Ấy vậy mà, huyết nhục vẫn bay tứ tung, vũ khí rách nát tán loạn, âm thanh thảm thống tuyệt vọng chậm rãi lan tràn.
Ngoài này là chiến trường của địa ngục, bên trong cánh cửa kia chính là thiên đường nhân gian.
Vì một cánh cửa yên bình, con người ta có thể chấp nhận hi sinh cả mạng sống.
Mỗi một lần thú triều đến đều là như thế, thú chết hàng loạt, cũng không đuổi kịp số người ra đi.
Cho dù là nhìn quen rồi, năm người đứng ở trên cao, đều không hẹn mà cùng trầm tư, trong trái tim lan tràn một cổ nhức nhối.
Không phải nói bọn họ có bao nhiêu thương hại sinh linh, mà chỉ là một cảm giác bất lực bàng hoàng.
Đồng bào từ từ ngã xuống, rồi cũng sẽ có một ngày tới phiên bọn họ.
Lâm Kiêu nhìn nhìn, ánh mắt sắc lẹm:
“Thú triều lần này, so với dĩ vãng đều phải lợi hại! Ta cảm thấy nếu cứ tình hình này, Đoạn Tiên Thành không chống đỡ được bao lâu!”
Trình Thiêm nhịn không được liếc hắn, giận dữ nói:
“Có nghiêm trọng như vậy sao?”
Lâm Kiêu không để ý đến sự giận dữ của hắn, chậm rãi phân tích:
“Các ngươi không để ý sao, thú triều lần này đến rất có quy luật, từ cấp bậc thấp nhất, cho đến cao lên từ từ, hơn nữa quy mô còn có một loại vừa công vừa thủ, trí tuệ của yêu thú có thể làm được khả năng như vậy sao?”
Mọi người nghe vậy, giật mình nhìn xuống dưới, quả nhiên như thế.
Phía trước chỉ là con tốt, lợi hại đều ở phía sau, hơn nữa là từ bốn phương tụ tập lại, dự định cô lập chết Đoạn Tiên Thành.
Mọi người bất giác đổ mồ hôi lạnh.
Phong Sách trợn mắt, quát:
“Lâm lão đầu, có ý tứ gì? Ngươi mau nói rõ, đừng thừa nước đục thả câu!”
Ba người khác cũng nhìn về phía Lâm Kiêu.
Lâm Kiêu không nhìn bọn họ, mà nhìn ra phía ngoài, ánh mắt nặng nề sầu lo, nói ra ý nghĩ của bản thân:
“Ta chỉ đang hoài nghi, có người muốn vây chúng ta ở tại nơi này, dự định bắt ba ba trong rọ!”
Rầm!
Đùng!
Hắn thì thầm, nhưng bầu trời bỗng nhiên ầm vang một tiếng.
Không có bất kì một dấu hiệu nào, trời cứ thế đổ mưa tầm tã.
Cũng không biết là thế nào, cho dù là mưa lớn, yêu thú cũng không có lùi lại, ngược lại điên cuồng tiến công.
Bốn người Phong Sách, Lục Quyền, Lăng Xích Vân, Trình Thiêm nghe không rõ Lâm Kiêu nói cái gì, dự định hỏi lại.
Ngay lúc này.
Vút!
Hí!
Từ trong yêu thú đại quân bỗng nhiên toát ra rất nhiều loài chim, loài dơi yêu thú.
Chúng nó lấy tốc độ xé gió tập kích trên tường thành.
Phong Sách kinh hô:
“Mau! Cho người bảo hộ phía trên không, đừng cho chúng nó tới gần!”
Trình Thiêm hốt hoảng gọi người đi bố trí.
Nề hà, thú triều tới đột ngột, hắn lại không có chuẩn bị trước, bây giờ mới chuẩn bị, e là đã không còn kịp.
A!
Không trung vang lên một tiếng kêu thảm thiết, năm người giật nảy mình quay đầu, phát hiện đứng ở bên cạnh rìa tường thành, có một tên thị vệ đại đội trưởng bị một con chim thật lớn cắn đứt cổ, lôi đi.
Huyết vũ tung tóe, để lại trên tường thành một vũng vết máu dài, chảy sền sệt xuống tường thành.
Tên thị vệ kia đã tắt thở, thân thể mất đi ý thức khống chế, ngã xuống tường thành, rơi tan xương nát thịt.
Bóng đen đảo qua, thi thể đã bị một đoàn yêu thú phân thực.
Năm người, sắc mặt đồng thời trắng bệch một mảnh, khuôn mặt hiển lộ mỏi mệt.
Đến lúc này, bọn họ đã không thể chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Bầu trời từ phía xa, kéo đến một đạo bóng đen hình cung.
Năm người bọn họ, đều là một nhà chi chủ, tu vi sao có thể là bình thường, cho nên chỉ cần nhìn qua, là có thể thấy rõ.
Lục Quyền đảo hút một ngụm khí lạnh, lắp bắp kinh hãi:
“Trời ạ! Ta không có nhìn lầm đi, là Phong Vũ Thú!”
Sắc mặt của những người khác cũng trở nên ngưng trọng, Phong Sách nặng nề nói:
“Ngươi không nhìn lầm, chính là lục cấp yêu thú Phong Vũ thú!”
Nói đến Phong Vũ thú, chính là nỗi ác mộng của toàn bộ Hoang Vực giới.
Không vì cái gì khác, chính là trong truyền thuyết có đồn đại, Phong Vũ thú từng là yêu thú đỉnh cấp của thế giới này.
Cái gì nhện yêu, cái gì bò cạp, cái gì xà trùng chuột kiến, đều phải đối với Phong Vũ thú cúi đầu xưng thần.
Hơn nữa, nghe đồn Phong Vũ Thú từng là sủng vật của một vị tiên nhân, chỉ là không biết vì sao, cũng bị vứt bỏ tại thế giới này.
Khi ấy còn nghe nói, nó vì tâm sinh oán hận mà tàn sát bừa bãi nhân loại, các tiền bối của