Hạo Nhiên tông.
Phía sau có một tòa dãy núi, mây mù lượn lờ, cảnh sắc thâm u, phía trên có tử khí đông lai chiếu rọi xuống xen kẽ với vài sợi ráng màu.
Nơi này thích hợp cho đệ tử tịnh tâm tu luyện, hấp thu linh khí của trời đất.
Nơi này, dễ dàng khiến người ta ngộ đạo!
Ngọn núi này ban đầu vốn dĩ không có tên, sau đó bởi vì sự thần kỳ do trời đất ban tặng mà được các tiền bối lưu truyền xuống.
Tục xưng: Đạo Sơn!
Bởi vì là nơi thích hợp cho tu luyện, nên cứ cách một khoảng đất trống, là sẽ có một tòa động phủ.
Gọi là động phủ cũng không đúng, bởi vì mỗi gian như thế, diện tích chỉ có mười mét vuông, chỉ cho phép một người ngồi đả tọa, không gian xung quanh lại rộng rãi thông thoáng, không có bất kỳ một vách tường nào ngăn chặn tầm nhìn.
Bên dưới, nối tiếp với đất.
Mà nhìn lên, là bầu trời!
Điều đặc biệt ở đây là, mỗi một tòa cách gian như thế, đều có đại trận phòng hộ, tùy theo tâm ý của chủ nhân mà biến động.
Kì thật, làm như thế đều là có ngụ ý.
Mỗi một người tu sĩ, đều mang trong mình bí mật không muốn cho người khác biết.
Mặc kệ là công pháp tu luyện, hay là bảo vật phòng thân linh tinh, đều là cơ mật.
Nếu không phải bất đắc dĩ, tuyệt đối sẽ không ai muốn lộ ra hết thảy tài sản của mình cho người khác xem.
Như thế, chẳng khác nào cởi hết quần áo lõa lồ trước đám đông.
Hạo Nhiên Tông làm như thế, hiển nhiên rất được lòng các đệ tử.
Nhưng lại không biết, hành động này vô tình tiếp tay cho kẻ đầu cơ trục lợi.
Đương nhiên, không phải mảnh đất nào của Đạo Sơn cũng phong phú linh khí, mà là chỗ nhiều chỗ ít.
Vị trí tu luyện màu mỡ, linh khí dồi dào, chỉ có đệ tử thủ tịch cùng với đệ tử chân truyền của các chủ phong mới có tư cách ngồi vào.
Cho nên, lúc này ở Đạo Sơn, nhìn cách gian là nhiều vô số kể, nhưng kì thật chỉ có mấy chỗ là có người mà thôi.
Mỗi người đều là nhân trung long phượng, cho nên tính tình quái gở, ai cũng không thèm để ý tới ai, mà cũng chẳng sợ bị nhìn trộm, cho nên ai làm việc nấy.
Lúc này, ở trong một tòa động phủ hơi dựa sát vách núi, ngồi một người thiếu nữ.
Thiếu nữ chỉ có mười bốn, mười lăm tuổi, nhưng khuôn mặt đã hiển lộ phong tư, sống mũi cao, mắt hạnh to tròn, mị nhãn như tơ, quyến rũ phong tình.
Đường Tố Thủy cũng giống như bao người khác, nàng đả tọa hô hấp, vận dụng công pháp dẫn đường linh khí chui vào kinh mạch, từng sợi lông tơ sung sướng dãn ra, khuôn mặt hồng hào.
Chỉ là, đang tu luyện nửa chừng, nàng đột nhiên cảm thấy có chút quái dị.
Túi trữ vật treo bên hông nóng lên một cách bất thường!
Sắc mặt Đường Tố Thủy hơi biến đổi, nhịn không được cảnh giác nhìn ngó xung quanh.
Nhưng nàng chợt nhớ ra mình ở Đạo Sơn, mới bất giác thở phào một hơi.
Nàng thu công, có chút gấp gáp mà đem túi trữ vật mở ra.
Một cổ khói trắng bộc phát, phiêu đi ra ngoài.
Đường Tố Thủy hơi kinh hãi, đôi mắt không khỏi trợn to.
Nhưng, sau đó nàng thấy được, sợi khói vừa gặp không khí đã nhanh chóng tan rã, không có phiêu đi ra ngoài, dẫn người chú ý.
Đường Tố Thủy vỗ vỗ ngực, nỗ lực làm mình bình tĩnh trở lại.
Lấy hết can đảm, đem đồ vật ở trong đổ ra.
Cạch!
Rơi xuống đất là một hộp gỗ màu xanh đậm, lúc này đang lấy tốc độ bất thường mà tan rã.
Trên khắp các mặt gỗ che kín vết rạn, từ khe hở bên trong tiết lộ ra khói trắng.
Đường Tố Thủy trầm sắc mặt, thử tính chạm vào cái hộp, nhưng ngón tay vừa chạm vào, đã vội rụt trở về.
Hộp gỗ nóng đến dọa người!
Không phải là cái nóng từ sự thiêu đốt của ngọn lửa.
Mà nóng đến cực hàn, tê buốt cả đầu ngón tay, chạy dọc vào đến quả tim.
Tựa như bị bỏng lạnh, đằng này nhiệt độ còn gấp mấy lần như thế.
Đường Tố Thủy trầm khuôn mặt, có chút nghiến răng nghiến lợi nhìn hộp gỗ, ở trong lòng kêu gào hệ thống:
“Hệ thống, rốt cuộc là sao thế này? Đang yên đang lành, nó lại ra vấn đề gì?”
Tích! Tích! Tích!
Đường Tố Thủy yên lặng chờ đợi, nàng biết hệ thống đang ở truy lùng tin tức.
Cũng không có để nàng đợi quá lâu, khoảng mười giây sau, giọng nói lạnh lùng không có cảm xúc của hệ thống vang lên rõ ràng ở trong đầu nàng:
[Ký chủ không cần hoang mang lo lắng, đây chỉ là một sự cố ngoài ý muốn!]
Sự cố ngoài ý muốn?
Đường Tố Thủy nhíu mày, tiện thể cười lạnh một tiếng, nàng dễ lừa gạt như vậy sao?
Đừng cho rằng nàng không biết ý tưởng của hệ thống là gì.
Lúc trước cũng là nó xúi giục nàng đem đồ vật làm tới tay, nói là có lợi cho nàng, hơn nữa triệt đi một cái bàn tay vàng to bự của nguyên nữ chủ.
Nàng khi ấy cũng vui vẻ làm theo, nhưng kết quả đâu?
Vật bất chính chủ chính là không thể lấy ra gặp người.
Không thể khế ước, không mang đến lợi ích gì cho nàng còn chưa nói.
Nàng còn phải ngày ngày ở trong địa bàn của địch nhân cường trang trấn định, nơm nớp lo sợ bị tra ra việc xấu mình làm.
Ngược lại là hệ thống, nhiều lần có ý đồ ở trong tối nhúng chàm đồ vật kia, gây cho nàng thêm họa.
“Hệ thống, ngươi và ta tuy rằng bị trói buộc với nhau, nhưng cũng không đại biểu ta không làm gì được ngươi, cùng lắm thì ta tự sát, chúng ta cùng nhau đồng vu quy tận.
Nếu ngươi lại không an phận, táy máy tay chân, đem phiền toái tới cho ta thì đừng trách ta tàn nhẫn tuyệt tình.” Đường Tố Thủy âm trầm một khuôn mặt, nặng nề cảnh cáo hệ thống.
Hệ thống im lặng một hồi, không biết suy nghĩ cái gì, sau đó mới ra tiếng đáp trả, âm thanh mặc dù vẫn lạnh lùng, nhưng khí thế rõ ràng không đủ, giọng nói chứa đựng một tia thỏa hiệp:
[Ký chủ! Ngươi cũng không thể vu oan giá họa cho ta, lần này ta quả thật không có làm cái gì, chính là bản thân nó tự xảy ra vấn đề, ta cũng là đột nhiên bị nó dọa tới rồi!]
Đường Tố Thủy trầm mặc nghe hệ thống nói, cũng không biết là tin hay không tin, lát sau mới nặng nề hỏi:
“Tra được là nguyên nhân gì gây ra không?”
Lần này hệ thống trả lời rất nhanh, hơn nữa thanh âm còn có chút chột dạ:
[Không thể xác định được nguyên nhân rõ ràng, nhưng có khả năng chính là có người sử dụng huyết mạch lực lượng để truy tìm thứ đồ kia!]
Sắc mặt Đường Tố Thủy phút chốc khó coi cực kỳ, ánh mắt lóe lên một mạt hung ác nham hiểm:
“Ngươi không phải nói ngươi là hệ thống lợi hại nhất, vậy mà để cho người ta tra được, hơn nữa còn