Tịch Thần bởi vì hôn mê khá lâu, đối với hiện tại là thời điểm nào cũng rất mù mịt, nàng cũng hồn nhiên không thèm để ý.
Lại không biết, nàng hôn mê chỉ trong chớp mắt, nhưng Địa Hoang Chiến Trường đã qua hơn một năm.
Kỳ thực, Tịch Thần không biết Địa Hoang Chiến Trường là có kỳ hạn mở ra, một lần là ba năm.
Lúc sau sẽ hoàn toàn đóng lại, những linh đánh thuê nhận nhiệm vụ sẽ thông qua truyền tống trận tiến vào, sau đó truyền tống trở ra.
Giống Tịch Thần như vậy, vòng một vòng sa mạc là cực kỳ hiếm thấy.
Truyền tống trận mở ra chỉ có nửa ngày, ai nếu may mắn không về kịp, vậy chỉ có thể bị nhốt lại ở Địa Hoang Chiến Trường, chờ lần sau nó lại mở ra.
Cái đặc biệt để nói ở đây là, Địa Hoang Chiến Trường là tùy cơ mở ra, phải ở thời điểm thích hợp, hoặc là có biến cố xảy ra, nó mới có dị động.
Có thể là mấy tháng, một năm, vài năm, thậm chí là trăm năm cũng không chừng.
Nhưng có một điều xác định là, ai bị nhốt ở trong đó, đều không thể sống sót mà tồn tại chờ đến Địa Hoang Chiến Trường lại mở ra.
Mặc dù còn cách tận nửa năm, nhưng tất cả đội ngũ đều đã tranh thủ đi trở về, sợ biến cố bất chợt xảy đến.
Nhưng trong đó, cũng có một số người, bất kể là nổi danh hay vô danh, thậm chí đoàn đội, đều đã ly kỳ mất tích, không thể kịp quay về.
Chỉ là việc này, một số người bị vướng phải rắc rối kia, cũng không biết được.
Thời gian lại qua đi hai ngày!
Tịch Thần bởi vì chuyên tâm, cho nên hồn độc cũng đã tinh lọc được một phần ba, thức hải tuy rằng cũng còn dai dẳng như cao su, nhưng có một số tinh thần lực đã có thể sử dụng được, mặc dù thấy không rõ lắm, nhưng ít nhất là khôi phục cảm quan.
Bởi vậy, nàng cũng thông qua tinh thần lực, lờ mờ thấy được một cái bóng đen tản ra hắc khí ở xung quanh mình chuyển động.
Nàng như không tin vào mắt mình, đưa tay dụi dụi, nhưng một khi đụng vào, đôi mắt lại đau điếng người, nói cho nàng hiện thực là nàng không nhìn thấy.
Tịch Thần có chút không xác định mà kêu vài tiếng:
“Tiểu hắc? Tiểu hắc?”
“Chủ nhân?” Tiểu Hắc nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nàng, ý hỏi nàng muốn nói gì.
Tịch Thần thở dài một hơi, cảm nhận một chút khế ước lực lượng, vẫn còn bền chặt như lúc đầu, không có lơi lỏng, không có khác thường.
Nhưng mà tiểu Hắc sao lại thành ra như thế này?
Ngũ quan vẫn giữ nguyên như cũ, không có gì thay đổi.
Nhưng mà, thay thế cho linh hồn trong suốt bạc nhược, hiện tại từ đầu đến chân Tiểu Hắc đều nhuộm một màu đen tối, quanh thân tản ra hơi thở tà ác, âm u.
Mặt dù đôi mắt kia vẫn để lộ ngây thơ mờ mịt, nhưng cùng quanh thân khí chất, lại không hợp chút nào.
Rốt cuộc thì tiểu Hắc đã trải qua cái gì?
Tịch Thần ngẩn ngơ suy tư, bỗng chốc nhớ đến chính mình ở Hồn Vực, lần đầu tiên gặp được… Hắc Ám Kỵ Sĩ!
Tiểu Hắc bây giờ, còn không phải là hình tượng mà Hắc Ám Kỵ Sĩ nên có sao?
Như một lũ khói đen, tay cầm trường thương, hơi thở tà ác!
Không! Có lẽ tiểu Hắc không hoàn toàn thuộc về hắc ám, bởi vì tâm tư của hắn là thuần tịnh, là đơn giản, có thể ở trong bụng Lô Cốt Hình Nhân mà tồn tại, trải qua dài dòng năm tháng ở Hồn Vực rèn giũa, chịu được thất tình lục dục trong biển hồn độc, chỉ về điểm này, sao hắn có thể dễ dàng cảm nhiễm tà ác, quên mất bản ngã được.
Có lẽ là hắn đã tìm đúng con đường của mình, giác ngộ ra năng lượng ưu điểm cho bản thân, cũng chuyên tu năng lượng đó, nên hiện tại hắn mới thăng cấp!
Tiểu Hắc có thể sẽ là Hắc Ám Vong Linh Kỵ Sĩ ưu tú nhất trên thế gian này.
Nàng là nhặt được bảo!
Càng nghĩ, Tịch Thần càng hưng phấn, trái tim thình thịch mà nhảy lên, cảm xúc dâng trào.
Càng nghĩ, lại càng muốn khóc.
Hai đời làm người, nàng hiện tại mới may mắn tìm được thứ mình yêu thích.
Nàng có một người ma phó Hắc Ám Vong Linh Kỵ Sĩ bầu bạn bên người, không rời không bỏ!
Tịch Thần có một chút cấp bách muốn nhanh tinh lọc hết hồn độc trong thức hải, nàng nhớ rõ trong ma pháp hộp, có một quyển pháp thuật thuộc về Vong Linh cấm kỵ.
Tựa hồ, nó thực thích hợp với Tiểu Hắc!
Đang trong khi Tịch Thần muốn cùng hồn độc đại chiến ba trăm hiệp là lúc.
Cự thạch tiểu thú đột nhiên thét chói tai ra tiếng:
“A! Lão tử rốt cuộc nhớ ra! Rốt cuộc biết ngươi là thứ gì!”
Nó giơ móng vuốt chỉ thẳng vào mầm móng treo trên vách tường, kiêu ngạo mà rống lên.
Cũng không uổng công nó không ngủ không nghỉ hai ngày hai đêm, vò đầu bứt tóc mấy trăm lần, liên tục nhìn chằm chằm mầm mống kia, rốt cuộc để cho nó nhớ lại lai lịch của thứ này.
Chỉ là không nghĩ tới, thứ này vậy mà lại xuất hiện ở nơi hoang vu này, quá bất thường!
Nghĩ tới chuyện này, tâm tình của nó bất giác trầm xuống, nó trở lại trên vai Tịch Thần, tự quen thuộc mà nằm xuống, rầu rĩ nói:
“Ta có chuyện cực kì quan trọng muốn nói.
Nữ nhân! Ngươi phải chuẩn bị tâm lý cho tốt!”
Tịch Thần sử dụng một tia tinh thần lực, bám lên trên người của tiểu thú.
Nàng bình phục tâm tình hưng phấn, rũ mắt, nghiêng