Nói làm liền làm!
Tịch Thần khẽ sờ ốc nhĩ bên tai phải, trong lòng niệm một câu thần chú, tưởng tượng chính mình nháy mắt sẽ giống như lúc trước mà tự do ra vào Vĩnh Sinh Thành.
Nhưng…
Cái gì đều không có phát sinh, cho dù là ốc nhĩ cũng không có một tia phản ứng.
Tịch Thần giữ nguyên tư thế đó, trong lòng có chút trầm trọng.
Cự thạch tiểu thú nôn nóng chờ đợi, dùng móng vuốt túm lấy cổ áo nàng, rất sợ nàng sẽ bỏ rơi nó ở lại nơi này, giọng điệu gấp gáp mà hỏi:
“Như thế nào?”
Tịch Thần lắc đầu, sắc mặt có chút u ám, buồn bã nói:
“Không vào được, ốc nhĩ không phản ứng!”
Cự thạch tiểu thú trợn mắt há hốc mồm, con đường duy nhất mà nó nghĩ ra hiện tại cũng bị bịt kín, chẳng lẽ nó cùng nữ nhân này phải bị nhốt ở nơi đây cả đời?
“Có thể truyền âm sao?” Tiểu thú vừa nghĩ tới khả năng bị nhốt ở nơi quỷ quái này cả đời thì liền nổi da gà toàn thân, không từ bỏ bất kì hi vọng nào, ánh mắt lại sáng lên mà hỏi.
Tịch Thần cười khổ một tiếng, nói với âm điệu buồn bã:
“Truyền âm vẫn bình thường, nhưng có một số việc mà ngay cả chính ta cũng không làm rõ được thì làm sao giải thích đây?”
Cự thạch tiểu thú nghe vậy thì ỉu xìu trong chốc lát, sau đó hoang mang hỏi:
“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tịch Thần cũng thực rầu rĩ, nàng đối với trận pháp gì đó một chút cũng không hiểu biết.
Chỉ nghe Lăng Quang nói qua, trận pháp vốn dĩ thiên biến vạn hóa, chỉ cần đi sai một bước là sẽ xúc động toàn bộ đại trận.
Bọn họ khó khăn lắm mới đi đến một bước này, nàng cũng không nghĩ vì một phút nông nổi của chính mình mà liên lụy đến tất cả mọi người.
Tịch Thần vò đầu bứt tai, tâm trạng có chút rối bời!
Cự thạch tiểu thú không dám phát ra tiếng, mặc dù đi theo nữ nhân này không bao lâu, nhưng nó bằng trực giác biết được tâm tình hiện tại của nàng thật không tốt.
Nữ nhân này lúc bình thường nhìn quạnh quẽ an tĩnh, nhưng một khi giận dữ lên, ai cũng không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì khác người.
Nó mới không ngốc mà đi đâm họng súng!
Vì vậy, nó chỉ có thể dùng đôi mắt màu vàng kim của mình để nhìn ngó khắp nơi, hi vọng có thể tìm ra chút manh mối.
Nơi này đã có Cỏ Minh Thương, ắt hẳn phải có Độ Linh Hà nữa mới đúng.
Kỳ quái, tại sao nó lại không thấy nào một giọt nước nào vậy?
Cộng Sinh Đại Trận phải dựa trên hai thứ mà sinh, hô ứng lẫn nhau, không thể cách nhau quá xa, nếu không trận pháp liền sẽ bạc nhược rất nhiều.
Nhưng hiện tại, nó cảm ứng trận pháp vẫn rất chặt chẽ, chứng tỏ hai thứ kia là ở gần nhau.
Không gian này không phải lớn lắm, nó đã quan sát không dưới mười lần, nơi này có cái gì nó nhìn xem hiểu ngay.
Ngoại trừ dưới đất có một cái đầu lâu da người biểu tình dữ tợn cùng với mầm móng Cỏ Minh Thương treo trên vách tường thì không còn gì khác.
Vậy thì...!Độ Linh Hà chạy đi đâu?
Phải chăng nó đã bỏ qua điều gì?
Trong lúc Tịch Thần đang do dự không quyết, thì cự thạch tiểu thú cũng nghi hoặc không kém.
Nó quan sát sắc mặt Tịch Thần, thấy nàng vẫn đang còn rối rắm cái gì đó, nó nhịn không được mà cất giọng khinh bỉ:
“Nữ nhân! Ta thật là chưa thấy qua ai giống như ngươi vậy, đi đến chỗ nào thì chỗ đó liền có chuyện.
Hiện tại ta cũng bị ngươi liên lụy, vốn dĩ ta nên nằm ở Địa Hoang Chiến Trường ăn ngủ vô lo, lâu lâu lại động gân động cốt, đùa bỡn những kẻ xa lạ vô tri.
Mà nay lại phải đi theo ngươi lang bạt kỳ hồ, nơm nớp lo sợ cho tương lai hắc ám.
Có một người chủ nhân như ngươi, ta thật là bất hạnh!”
Tịch Thần phục hồi tinh thần lại, liếc xéo Cự thạch tiểu thú, nhưng nàng quên mất chính mình liếc xéo cũng chẳng thấy cái mẹ gì, vì vậy tằng hắng để che đi sự mất tự nhiên:
“Ta có cầu ngươi đi theo ta? Hay hoặc là ép buộc ngươi làm thú sủng của ta? Ngươi ngẫm lại, là chính ngươi mặt dày mày dạn đi theo ta đó!”
Cự thạch tiểu thú trợn trừng đôi mắt, có vẻ không thể tin được, rống lớn mà nói:
“Nữ nhân! Ngươi thật vô lương tâm! Ta đi theo ngươi chịu cực chịu khổ, dãi nắng dầm sương, nhiều lần giúp ngươi trải qua nguy nan, ngươi thế nhưng… ngươi thế nhưng nói ta mặt dày mày dạn… Hiện tại thấy ta hết giá trị lợi dụng, ngươi lại muốn ruồng bỏ ta! Oa! Ta thật là khổ mà, ta là bị ma xui quỷ ám mới đi theo một nữ nhân vô tâm không phổi như ngươi… ta đúng là mắt mù… oa!”
Cự thạch tiểu thú khóc rống lên, có vẻ cực kỳ ủy khuất, tiếng khóc như ma âm, vang vọng cả tòa không gian.
Nếu như xem nhẹ một đôi mắt kim sắc ráo hoảnh gian tà, không chảy một giọt nước mắt, ai cũng tuyệt đối sẽ tin nó khóc là chân thật!
Tịch Thần vừa tức vừa buồn cười, nó đây là khi dễ nàng bị… mù? Cho nên không thấy được dáng vẻ diễn xuất của nó?
Hôm nay mới biết, thằng nhãi cư nhiên còn có tiềm chất làm nũng vô lại.
Nàng nâng tay lên, khẽ vuốt v3 đầu của nó, dáng vẻ cực kỳ mềm mại, giọng nói dịu êm:
“Đừng khóc, là ta trách lầm ngươi! Yên tâm, ta sẽ không vứt bỏ ngươi đâu, dù sao cũng cùng nhau trải qua nhiều hoạn nạn như thế, ngươi nói có đúng không…?”
Cự thạch tiểu thú vẫn chưa nhận ra khác thường, chỉ cảm thấy đôi tay vuốt v3 nó rất mềm mại, nó có chút mơ màng buồn ngủ mà gật gật đầu:
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Tịch Thần lại tiếp tục mỉm cười một cách quỷ súc, đôi tay dần vuốt xuống tới phần đuôi của nó:
“Để bù đắp cho sự cực khổ những ngày tháng qua của ngươi, ta sẽ… ta sẽ…”
Tịch Thần hơi ngập ngừng, khóe môi hơi giơ lên, ngón trỏ cùng ngón cái hợp lại, đem cái đuôi kẹp chặt, vung lên đối diện.
Động tác nhanh gọn lẹ, liền mạch lưu loát, không chút nào ướt át bẩn thỉu.
Kèm theo đó là tiếng nói êm tai như được rót vào mật ngọt:
“Chịu cực chịu khổ? Dãi nắng dầm sương? Ngươi là chưa dư vị đủ Thụ Tinh Chi Hạch sao? Còn có mặt mũi nói những lời này, đến! Nên tỉnh!”
Bang! Phanh!
Trọng vật đập đến trên vách tường, chấn đến cả không gian dường như run rẩy, từ trên tường rớt xuống vô số khói mù.
“Ngao ô! Nữ nhân! Lão tử cùng ngươi tuyệt giao!”
Cự thạch tiểu thú ngã chổng vó trên mặt đất, đôi mắt vàng kim tràn đầy lửa giận, nó giơ móng vuốt lên chỉ vào cái mũi Tịch Thần mà kêu gào thảm thiết.
Ngao ô!
Một phút trước còn đắm chìm trong lời ngon tiếng ngọt, một phút sau đã rơi xuống hố sâu địa ngục.
Cảm giác này không cần quá sảng!
Từ giờ trở đi, nó đối với sự vuốt v3 của Tịch Thần đều sinh ra bóng ma tâm lý!
Nó chỉ muốn ăn vạ một chút thôi, ai biết nàng sẽ xuống tay không nương tình như thế!
Hừ! Nữ nhân vô tâm không hiểu tình thú là gì!
Giận về giận, cự thạch tiểu thú vẫn lòm còm bò dậy, vứt bỏ tiết tháo bò tới trên vai Tịch Thần.
Tịch Thần chỉ cười không nói, dùng tinh thần lực mà “xem” nó.
Cự thạch tiểu thú không hiểu vì sao có chút chột dạ, mặc dù biết trạng thái hiện tại của nữ nhân này không thể nhìn thấy, nhưng không ngại nó suy nghĩ miên man.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy qua yêu thú nào đẹp như lão tử sao?” Cự thạch tiểu thú phiết môi, ghét bỏ nói.
Tịch Thần nhếch môi cười, cảm khái:
“Yêu thú mà có xác ngoài đẹp đẽ ta xác thật chưa thấy qua, nhưng