Tí tách tí tách!
Ùng ục!
Ngay khi Tịch Thần vừa đến gần bề mặt nham thạch thì nó đột nhiên sôi trào cuồn cuộn, từng viền sóng nhiệt màu đỏ lăn tăn dâng lên cao, phủ lấp hết lớp này đến lớp khác, liên miên mà dày đặc.
Từ trên cao nhìn xuống, giữa lòng sông đột nhiên hõm sâu lại tạo thành một vòng xoắn hút nhiều tầng tựa như một cái hố đem vạn vật đều hút vào trong đó.
Nham thạch thuận theo dòng chảy mà xoay tròn ở xung quanh cái hố đó.
Tịch Thần phủ thêm trên người mình một lớp [Băng Thuẫn] để chống đỡ cái nóng đến từ nham thạch.
Mặc dù vậy, ma lực để duy trì ma pháp vẫn xói mòn một cách mạnh mẽ, không theo ý muốn của nàng.
Tịch Thần hít sâu một hơi, điều khiển ma lực làm bằng cánh tiếp tục bay xuống dưới, tinh thần lực vận dụng hết mức có thể với mong muốn nhanh chóng tìm ra được tiểu Hắc.
Nếu như trực giác của nàng không sai thì Tiểu Hắc e là đang ở trong cái hố sâu nham thạch kia.
Tịch Thần đứng cách bề mặt nham thạch không tới năm mét, thật cẩn thận mà đem từng tia tinh thần lực thẩm thấu vào bên trong cái hố.
Nhưng đáng tiếc thay, mỗi một tia tinh thần lực khi rơi vào hố xoáy kia rồi thì đều đồng loạt cùng nàng mất đi liên hệ.
Thần sắc Tịch Thần ngưng trọng cực kỳ, cho dù trên mặt bị thiêu ra mồ hôi nhễ nhại, nàng cũng không có tâm tư lau đi chúng nó.
Lúc này, Cự Thạch tiểu thú chở sáu người bay xuống, dừng ở phía song song bên phải của Tịch Thần.
Tịch Thần bay lên lưng của nó, tắt đi cái cánh phía sau, nhưng vẫn duy trì [Băng Thuẫn].
Nàng nhìn thấy sáu người tụ họp ở trên lưng Cự Thạch tiểu thú thì hơi kinh ngạc mà hỏi: “Các ngươi đều xuống đây làm gì?”
Yến Thanh nhăn mặt ra vẻ tức giận, hờn dỗi nói:
“Đúng là không có lương tâm mà, chúng ta lo lắng ngươi gặp nguy hiểm mới xuống đây hỗ trợ, thế mà ngươi còn ghét bỏ người ta!”
Năm người còn lại nhìn Yến Thanh một cách chán ngán, nàng không có khi nào nghiêm túc được ba giây cả.
Vừa nãy ai mới là người trầm tư khiến mọi người hoang mang vậy?
Trên gương mặt Tịch Thần không có chút cảm xúc nào, chỉ lạnh lùng đáp:
“Ta không có ghét bỏ các ngươi! Nhưng các ngươi không nên cùng theo xuống nơi này.
Chỗ này rất quỷ dị!”
Chỉ có nàng mới biết, lúc này trong lòng nàng có bao nhiêu bất an nóng ruột, không biết Tiểu Hắc sống chết ra sao.
Yến Thanh vuốt mũi, tuy bị cự tuyệt sẽ có chút không giữ được mặt mũi, nhưng nàng lại không để trong lòng.
Nàng chỉ muốn đùa chút cho bớt nặng lòng thôi.
Từ lúc vào Địa Hoang Chiến Trường tới giờ, không có lúc nào mà nàng không thấp thỏm lo sợ, cứ luôn có một cảm giác không chân thật bủa vây lấy nàng.
Nàng không muốn đem cảm xúc, thậm chí là gánh nặng của bản thân đè ép lên người khác, mọi câu nói giỡn, mọi trò đùa không đúng lúc âu cũng là để hóa vấn đề trở nên nhẹ nhàng hơn mà thôi.
Khác với Yến Thanh dùng sự vui vẻ để giảm nhẹ hóa vấn đề, thì Doãn Nguyệt lại là người khá bộc trực thẳng thắn, không thích lòng vòng quanh co mà trực tiếp đối mặt với vấn đề đang xảy ra trước mắt, nàng nghiêm túc hỏi Tịch Thần:
“Có chuyện gì không giải quyết được, ngươi cứ nói ra, không chừng mọi người góp một phần sức là có thể giúp được.
Đừng tự đem bản thân rơi vào nguy hiểm!”
Vừa nói nàng còn e dè nhìn xuống lòng sông cuộn trào nham thạch, phảng phất biết được Tịch Thần muốn làm gì.
Tịch Thần thở dài một hơi, nàng đã đoán trước vài người sẽ hỏi đến chuyện này.
Cũng may nàng có dự tính trước, muốn không bại lộ Tiểu Hắc, chỉ có thể nói dối:
“Không nghiêm trọng như các ngươi nghĩ, ta chỉ là đánh rơi một vật quan trọng, không phiền đến các ngươi, sủng vật của ta sẽ chở các ngươi lên trên trước, ta tìm xong sẽ lên sau!”
Doãn Nguyệt nhăn mày, ánh mắt trực diện nhìn vào đôi mắt của Tịch Thần, nhưng Tịch Thần đã vội né tránh.
Tịch Thần không muốn người khác biết đôi mắt mình xảy ra vấn đề, nhưng hành động nhỏ này khiến cho Doãn Nguyệt hiểu lầm, tưởng nàng chột dạ nên càng thêm lo lắng, cố chấp mà nói:
“Ta biết ngươi có điều giấu diếm, nhưng ta sẽ không đi truy hỏi bí mật của ngươi.
Không chỉ riêng ngươi mà mỗi người chúng ta đều có một lằn ranh bí mật đáng được tôn trọng.
Nhưng một khi chưa biết được phía dưới là quang cảnh gì, ta sẽ không cho ngươi đi mạo hiểm.
Chúng ta cùng nhau bàn bạc kỹ hơn, tìm cách giải quyết!”
Tiêu Nhạc phe phẩy quạt xếp, gật gù ứng theo:
“Đoàn trưởng nói đúng, tuy rằng năng lực của chúng ta có hạn, mấy người gộp lại cũng chưa chắc bằng được ngươi.
Chúng ta đã đi cùng nhau một thời gian dài như thế, chưa nói đến quan hệ bằng hữu hay đồng đội, nhưng ngươi cứu chúng ta nhiều lần, đã sớm là ân nhân của cả đội.
Ân nhân có chuyện, bọn ta sao có thể ngoảnh mặt làm ngơ.”
Cố Thành cũng ngước mắt lên, sự lo lắng tràn ngập trong ánh mắt, hắn nói:
“Đúng vậy Tiểu Thần Thần, ta biết ngươi đã quen một mình xử lý mọi việc rất chu đáo, có chúng ta trộn lẫn nhiều khi còn sẽ cho ngươi thêm gánh nặng.
Nhưng mà ngươi có thể cho chúng ta một lần cơ hội, cùng ngươi sánh vai đối mặt với khó khăn được không?”
Yến Thanh nhìn vài người, đột nhiên cảm thấy cuộc sống cũng không có bi quan đến như vậy.
Nàng vừa mới cùng Lăng Quang xảy ra mâu thuẫn, vấn đề không nằm ở hai người bọn nàng, mà do nàng chướng mắt Hoa Y, quân sư của Thiết Huyết dong binh đoàn.
Nàng nhìn Tiêu Nhạc, càng nhìn càng cảm thấy hợp mắt cực kỳ.
Cùng là quân sư của một đội mà sao tính tình lại khác đến thế.
Một bên thì ngờ vực, tính toán chi li.
Còn một bên thì đồng lòng, trọng tình trọng nghĩa.
Trước nay, Yến Thanh không tiếp xúc quá nhiều với người của lính đánh thuê, Lăng Quang là một ngoại lệ, mà Doãn Nguyệt lại là đột nhiên không kịp ngờ tới.
Nhưng mà hiện tại so sánh với hai bên, thì Dạ Nguyệt dong binh đoàn bên này, có vẻ đoàn kết mà thấu tình đạt lý hơn.
Thoáng chốc, Yến Thanh đã có một chuẩn mực để viết tên những người xứng đáng kết giao trong quyển sổ của trái tim vốn đã ít ỏi bằng hữu của nàng.
Nàng cũng phụ họa nói với Tịch Thần: “Ngươi nghe chúng ta khuyên đi, hơn nữa ta còn chưa nói cho ngươi một chuyện, ta nghi ngờ phía dưới chính là một cái mắt trận do hệ hỏa làm thành, ta còn đang định hỏi xem ngươi có cách giải quyết gì không?”
Tịch Thần đột nhiên giật bắn mình, gấp gáp mà hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngươi nói đây là hỏa hệ mắt trận?”
Yến Thanh không biết vì sao Tịch Thần lại thất thố như thế, nhưng nàng cũng nhún vai gật gù:
“Ta chỉ nghi ngờ thế, không biết có đúng không!”
Tịch Thần đứng tại chỗ lẩm bẩm:
“Thảo nào, nóng như thế! Ta sao lại không nghĩ ra sớm hơn.
Khoan đã! Hỏa hệ… tiểu Hắc… Cộng Sinh đại trận… mộc và thủy!”
Tịch Thần càng nghĩ, thân ảnh khẽ lung lay, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Nàng dùng ý thức căn dặn Cự Thạch tiểu thú canh chừng vài người, sau đó thả người nhảy xuống, bỏ lại một câu không đâu vào đâu:
“Nếu như là hỏa hệ mắt trận, vậy ta cần thiết phải xuống dưới, các ngươi đừng lỗ m ãng đi theo!”
Sáu người phục hồi tinh thần lại, đáng tiếc đã quá muộn.
Yến Thanh đem yêu cốt biến dài thành roi, vung đi ra ngoài với mong muốn kéo Tịch Thần lại.
Đáng tiếc, thân ảnh của Tịch Thần đã rơi tủm vào trong hố xoáy rồi biến mất.
Rống!
Cự Thạch tiểu thú gầm lên một tiếng dài, sau đó chở sáu người bay vụt lên trên vách núi.
Yến Thanh bấu víu nó, sắc mặt âm trầm nói: “Chở bọn ta xuống phía dưới! Ta nói ngươi có nghe hay không? Hay là chủ nhân ngươi gặp nguy hiểm, ngươi lại tham sống sợ chết mà trốn đi?”
Cự Thạch tiểu thú