Sáu người cùng với Cự Thạch tiểu thú đều rơi xuống hố nham thạch, nhưng mỗi người có cảm nhận lại không hề giống nhau.
Cái đặc trưng là nóng, nhưng còn thẩm thấu một tia lạnh lẽo, dường như muốn đóng băng cả linh hồn.
Có vô số vật chất vô hình không biết gọi tên bằng gì, chúng thông qua ngũ cảm xâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng, gây nên sự bất thường trong cơ thể.
Sáu người bắt đầu cảm giác được cơ thể nóng dần lên, có chút ngứa ngáy khó chịu, tựa như có vô số côn trùng lúc nhúc mà bò ở trong máu.
Trong khi đó, cái rét lạnh thẩm thấu vào linh hồn, mang theo chất nóng mà thiêu đốt.
Sự mâu thuẫn đến ngược ngạo này làm cho sáu người như muốn sống dở chết dở, trước mắt xuất hiện ảo giác.
Bốn người Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh Mẫn Lan, Mẫn Điệp có tu vi vốn đã yếu kém, nay gặp tình huống này thì càng thêm không xong.
Máu tươi từ trong lỗ tai bọn họ chảy ra, ánh mắt trống rỗng vô thần, miệng gào thét những ngữ điệu không rõ, hai cánh tay múa may vũ khí, quẫy đạp không ngừng.
Doãn Nguyệt cũng chẳng khá hơn là bao, nàng cố gắng vận hết nội lực đi chống đỡ với vật chất xâm nhập từ bên ngoài, nhưng vẫn có vô số tia nóng lạnh nhỏ len lỏi mà vào được.
Doãn Nguyệt sử dụng hai chân đẩy nước, nâng người mình để không chìm xuống, nàng nhắm nghiền mắt lại, đôi chân mày chau dính lại với nhau, cánh môi vốn đã nhạt nhòe càng thêm tái mét.
Tình huống tệ nhất lúc này có lẽ là Yến Thanh, bởi vì hình tượng của nàng lúc này khá đáng sợ, ánh mắt nhiễm đầy màu đỏ của sự giết chóc, từ nửa khuôn mặt dưới kéo dài xuống, da thịt bắt đầu nứt nẻ, lộ ra những lớp biểu bì đỏ tươi, máu chảy ra nhiễm hồng cả một vùng nham thạch.
Nàng lại tựa như không biết đau đớn, liên tục mà dùng roi Yêu Cốt đâm về phía trước, hệt như đang tàn sát kẻ thù.
Đáng sợ hơn là ánh mắt nàng trợn trừng, khóe miệng cười một cách man rợ.
Cự Thạch tiểu thú vừa rơi vào nham thạch thì các lớp vảy trên người nó cũng bắt đầu bị thiêu đốt đến cháy khét, hóa thành bột vụn rồi rơi xuống.
Nó hét thảm liên hồi, nhưng rồi nó cố gắng cảm ứng lực lượng khế ước, tìm được hơi thở của Tịch Thần.
Nàng đang ở trong cái hố xoáy kia.
Nó vùng vẫy muốn đến gần, nhưng nham thạch lúc này giống như keo dính, chất lỏng màu cam hồng sền sệt, đặc quánh lại với nhau, ùng ục mà nhấn chìm thân thể của nó, nửa bước cũng khó mà di chuyển được.
Từng thớ vảy trên người bong tróc không ngừng làm cho nó đau đớn khôn cùng.
Khóe miệng Cự Thạch tiểu thú ngâm nga từng tiếng r3n rỉ, ánh mắt trông mong nhìn về phía hố xoáy, cố gắng vùng vẫy khỏi lòng nham thạch, nhưng sức nặng từ thân thể của nó quá mức khổng lồ, nó càng vùng vẫy thì tốc độ nhấn chìm càng diễn ra nhanh hơn.
Lúc này, ai cũng đều rơi vào thế bí, không rảnh quan tâ m đến người còn lại như thế nào.
Mà ở giữa trung tâm lốc xoáy, lúc này cũng diễn ra một màn đại chiến kịch liệt.
Tịch Thần đem [Băng Thuẫn] chồng chất thành nhiều tầng đem bản thân bao quanh thành một lớp kén, mặc dù vậy sự va chạm giữa hai vật thể mang tính chất trái ngược vẫn làm cho lớp màng băng nhanh chóng bong tróc, ma lực tiêu tốn cực kỳ kinh người.
Tịch Thần liên tục uống vào dược tề bổ sung ma lực, mang tâm trạng nặng nề thấp thỏm, xuyên qua vô số nham thạch đặc quánh để tìm đến ký hiệu mỏng manh trong tinh thần hải.
Rất gần rồi, Tiểu Hắc đang ở gần đây!
Càng tới gần, nàng cảm giác được lực lượng khế ước càng rõ rệt, mà linh hồn lực của tiểu Hắc đang rất bất an, dường như bị cái gì đó quấy nhiễu.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tịch Thần gian nan chống đỡ với nham thạch, tiêu tốn gần hơn phân nửa số lượng dược tề mà nàng tích trữ bấy lâu nay.
Nàng rốt cuộc thấy được tiểu Hắc.
Thông qua tinh thần lực truyền lại, Tịch Thần thấy được một kì quan xảy ra tại nơi đây, cả không gian dồn dập rung chuyển, phân thành hai trận tuyến.
Đầu bên kia là từng sóng nham thạch, tựa như hồng hoang cự thú, há chiếc mồm viễn cổ to lớn mà cắn nuốt cả thiên địa.
Dung nham quay cuồng dữ tợn, xoáy tròn lại thành một cái hố sâu khổng lồ với chất lỏng cam hồng tỏa ra nhiệt khí thật kh ủng bố.
Mà bên này, Tiểu Hắc quay lưng lại với nàng, hắc khí quanh quẩn xung quanh linh hồn của hắn.
Từ năm mét trở ra, cây cối mọc um tùm, những nhánh cây đen sắc nhọn “răng rắc” mà đâm thủng từng lớp nham thạch cứng rắn, chui tọt vào trong hố xoáy kia.
Đáng nói là, ở phía sau cây cối, trước người tiểu Hắc khoảng một mét, có một dòng nước đen tuyền bất chợt xuất hiện, khác với nham thạch cuộn trào, dòng nước kia im ả bất động, nhưng mực nước càng ngày càng sâu mang hơi thở hắc ám vô tận, kéo dài đối chọi với nham thạch.
Bộ rễ của cây cối c ắm vào trong nước, tốc độ sinh trưởng nhanh đến kinh người, không mấy chốc mà rậm rạp um tùm, chiếm gần hết không gian của nham thạch.
Nhánh cây được đà lấn tới, công kích càng thêm mãnh liệt.
Mà nham thạch cũng chẳng vừa, nhánh cây đâm thủng những lớp cứng rắn của nó, thì nó cũng tan chảy thành chất lỏng đỏ sền sệt ăn mòn ngược trở lại nhánh cây.
Đôi bên đều không ai nhường ai.
Người khổ sở nhất lúc này không ai khác ngoài tiểu Hắc.
Tịch Thần liên tục kêu gọi hắn nhưng đều không được đáp lại, nàng cảm nhận được linh hồn cây trụ của tiểu Hắc đang rất bất ổn, nguyên nhân là bởi vì Cỏ Minh Thương cùng Độ Linh Hà đều không chịu khống chế, cùng lúc sống dậy và điên cuồng đi công kích nham thạch.
Mà chúng muốn công kích nham thạch, cũng cần lực lượng.
Cho nên, Tiểu Hắc xui xẻo mà đứng chính giữa, trở thành nguồn năng lượng dự bị phục vụ cho trận chiến của chúng.
Tịch Thần nhăn mày, biểu tình ngưng trọng, trong đầu luôn quay cuồng suy nghĩ biện pháp.
Cỏ Minh Thương, Độ Linh Hà, Cộng Sinh Đại Trận đều là những vấn đề không nằm trong phạm vi hiểu biết của nàng, hiện tại lại thêm một dòng sông nham thạch xuất hiện giữa chừng uy hiếp đến Tiểu Hắc.
Tịch Thần có tâm nhưng vô lực, trơ mắt nhìn linh hồn lực của Tiểu Hắc càng ngày càng mờ nhạt, suy yếu đến trầm trọng.
Hiện tại đối với nàng, để giữ vững bản thân bình an vô sự ở trong nham thạch như thế này là đã quá gian nan, hầu như vắt kiệt hết tài sản cùng ma lực.
Ngay lúc này, một bên tinh thần hải lại truyền đến tiếng kêu cứu, đó là dấu hiệu của Cự Thạch tiểu thú.
Tịch Thần dùng tinh thần lực men theo ấn ký của Cự Thạch tiểu thú mà đi cảm ứng, lờ mờ thấy được vài bức hình ảnh.
Tịch Thần vội vã hồi âm, thanh âm dồn dập:
“Ta không phải đã bảo ngươi đưa các nàng lên trên hay sao? Vì sao còn lỗ m ãng mà nhảy xuống?!”
Cự Thạch tiểu thú khóc lóc r3n rỉ, thanh âm truyền lại có chút ngắt quãng:
“Còn không phải là do… do ma nữ bi3n thái kia sao? Ta đã nói qua… ngươi ít tiếp xúc với nàng ta thôi.
Kết quả ngươi không chịu nghe ta… để bây giờ ta đều bị nàng liên lụy, bị kẹt… ở nơi này.
Tịch Thần, ngươi… ngươi đang ở đâu? Mau… mau đến cứu ta, ta sắp bị nướng chết rồi… ngươi ở đâu?”
Sắc mặt Tịch Thần nháy mắt cực kỳ khó coi, tiến tới cũng không được mà lùi lại cũng không xong.
Phía trước có tiểu Hắc đang gặp nguy hiểm, phía sau có Cự Thạch tiểu thú kéo chân sau, đám người Yến Thanh, Doãn Nguyệt cũng không an toàn.
Thật là! Không thể làm người bớt lo được mà!
Nàng quan sát hiện trạng của tiểu Hắc, đồng thời truyền âm nói với Cự Thạch tiểu thú:
“Ngươi cố gắng chống chọi một lát, đợi ta!”
Tịch Thần hít sâu một hơi, điều một bộ phận tinh thần lực thông qua khế ước đồ án chuyển dời đến trên linh hồn của tiểu Hắc để giúp hắn giảm nhẹ gánh nặng.
Nhưng không tới mấy phút đồng hồ sau, tiểu Hắc lại trở về dáng vẻ yếu ớt bất kham như cũ.
Giữa lúc Tịch Thần không biết làm sao bây giờ, thì biến cố chợt xảy ra…
Răng rắc!
Tịch Thần nghe thấy một tiếng rạn nứt thật lớn ở bên tai vang lên, khiến cho đại não có mấy giây bị ngưng trệ.
[Băng Thuẫn] lộp bộp mà đứt đoạn, nham thạch nhanh chóng leo lên, bám lấy từng thớ da thịt trên người nàng.
Nhưng Tịch Thần chợt nhận ra một sự kiện kỳ quái, đó là nàng không cảm nhận được sức nóng của nham thạch, không có cảm giác bỏng cháy mà Cự Thạch tiểu thú vừa nói.
Sao lại thế này?
Chưa kịp để Tịch Thần nghĩ thông suốt thì cảnh vật trước mặt đột nhiên xoay mòng mòng, màu xanh, màu đen, màu cam hồng đan xen chồng chéo lướt qua trước mặt tạo thành những lát cắt không gian.
Vạn vật dường như đều ngưng đọng trong một khoảnh khắc, sau đó một tiếng "thình thịch" vang lên.
Dường như có tiếng bánh răng xoay chuyển, mở ra cánh cửa cổ xưa nặng trịch.
Tịch Thần hơi hoảng hốt sau một lúc mới hồi thần, phát hiện tiểu Hắc mặc dù còn suy yếu, nhưng đã an toàn mà đứng sau lưng nàng.
Cỏ Minh Thương và Độ Linh Hà bị động ký sinh trên người tiểu Hắc cũng mất đi tung tích.
Tịch Thần không vì thế mà nhẹ nhàng thoải mái, tâm tình ngược lại càng thêm nặng nề.
Nàng nhíu mày, dùng tinh thần lực quan sát khung cảnh chung quanh.
Nham thạch đã biến đâu mất,