Mặt khác, các thành viên còn lại như Doãn Nguyệt, Tiêu Nhạc, tỷ muội song sinh Mẫn Lan, Mẫn Điệp, thậm chí một số tiểu đoàn đội cũng vãnh tai lên mà nghe Yến Thanh nói.
Người xưa có câu: "Biết người biết ta thì trăm trận trăm thắng", bởi vậy đối với cường giả chân chính, người ta thường mang tâm thái nhụ mộ để nhìn lên.
Hơn nữa, đa số cao thủ trong Hắc Bảng ít khi tụ tập lại một chỗ, rất nhiều thời điểm đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, quanh năm cũng chẳng xuất hiện ở tổng bộ được một lần.
Hiện nay nghe Yến Thanh nói về điển tích, thực lực và chiêu số của những người đó, làm cho bọn họ được mở mang tầm mắt.
Cao thủ trên Hắc Bảng, quả nhiên không thể trêu vào, không thể trêu vào!!!
Lúc này, Doãn Nguyệt đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, chau mày lại hỏi:
“Các ngươi có cảm thấy kỳ quái hay không, Lang Diễm binh đoàn cư nhiên không ở trong này? Hay hoặc là nói, kể từ lần xung đột ở Tử Vong rừng rậm, ta liền chưa thấy qua bọn hắn! Theo tính cách mua danh hám lợi của Hắc Lang, có lẽ nào hắn sẽ bỏ qua cơ hội tầm bảo tốt như thế này?”
Tiêu Nhạc nghe vậy thì ngay lập tức lên tiếng phụ họa:
“Nếu đoàn trưởng không nói thì ta suýt nữa đã quên mất, phía trước ngươi nói giải tán Dạ Nguyệt sau đó rời đi, bốn người chúng ta bị bọn họ truy sát trong thời gian rất lâu.
Sau đó thì chúng ta gặp Lục Vận, nàng mang chúng ta xuyên qua Tử Vong rừng rậm.
Ở ranh giới giữa hai bên rừng rậm và vùng đất thời gian, ta từng gặp Hắc Lang và đoàn đội của hắn, chỉ là khi ấy thấy sắc mặt của hắn khá vội vàng, hoàn toàn không để ý đến chúng ta mà đi ngược ra ngoài Địa Hoang Chiến Trường.
Lúc đó ta còn kinh ngạc, vì sao hắn dễ dàng mà buông tha cho chúng ta? Cho dù có Lục Vận chống lưng, cũng không đáng để kinh sợ như thế chứ?”
Doãn Nguyệt chau mày tự hỏi: “Chẳng lẽ bên ngoài đã xảy ra đại sự gì? Hay bọn hắn gặp phải phiền toái? Người của tứ đại gia tộc đều giả danh ùa vào trong này, bọn hắn lại đi ngược trở ra.
Rốt cuộc là trùng hợp hay có bí ẩn nào khác đây?”
Yến Thanh nghe thế, ánh mắt chớp chớp vài cái, đột nhiên cất tiếng nói:
“Tiểu Nguyệt Nguyệt! Ta nhớ ra rồi, lúc ta và ngươi bị lạc Tịch Thần ở trong con đường mê cung, chúng ta nghe được một thanh âm thật lớn mới để cho Hắc Diệp Phong lần theo dấu vết mà tìm gặp nàng.
Khi ấy Tịch Thần nói nàng bị người đánh lén, cũng may nàng phản ứng kịp thời, còn trọng thương người kia.
Nếu người đánh lén kia là Hắc Sát, xâu chuỗi toàn bộ sự kiện lên thì Lang Diễm dong binh đoàn quay ngược trở ra cũng là điều hợp lý!”
Cố Thành kinh ngạc hỏi: “Còn có chuyện này sao? Tiểu Thần Thần bị Hắc Sát tập kích? Nàng có bị sao không?”
Yến Thanh cho Doãn Nguyệt một ánh mắt, ý hỏi: tên này thật là đoàn viên của ngươi? Khuỷu tay cũng quẹo ra ngoài quá đi!
Cửu biệt trùng phùng, cũng chưa thấy hắn quan tâm ngươi như tiểu Thần Thần kia đâu!
Doãn Nguyệt hồi cho Yến Thanh một ánh mắt đầy xem thường.
Yến Thanh vuốt vuốt mũi, nói với Cố Thành:
“Ngươi nghĩ sao? Khi mà Hắc Sát đều bị nàng đánh cho trọng thương, chỉ còn nửa cái mạng.
Ngay cả trưởng lão của Lâm gia, cũng bị nàng đánh tàn, ở trên giường dưỡng thương nửa tháng!”
Cố Thành che miệng, sau đó vui sướng gồng lên nắm tay:
“Thật không hổ là tiểu Thần Thần!”
Yến Thanh, Doãn Nguyệt: “…”
Fan não tàn từ đâu chui ra?
Tiêu Nhạc cất lời đánh gãy không khí vui sướng, nói với giọng điệu ngưng trọng:
“Không chỉ Lang Diễm dong binh đoàn, mà Vân Vụ, Thủy Nguyệt dong binh đoàn cũng không ở.
Phong Hành, Vân Tiêu, Sở Nhiễm,… những người này rốt cuộc đang làm cái gì?”
Yến Thanh có trong nháy mắt dâng lên nồng đậm hoài nghi cùng âm mưu luận.
Đáng tiếc nàng xưa nay thói quen độc lập hành hiệp, không có nguồn tin tức chính xác, chi tiết lại quá ít, nàng không thể xâu chuỗi lên toàn bộ câu chuyện.
Trước mắt nàng chỉ mơ hồ biết, dường như tứ đại gia tộc đang tìm kiếm thứ đồ gì đó, có xu hướng bất chấp tất cả.
Rốt cuộc là thứ gì? Mà khiến bọn họ điên cuồng như vậy?
Lo lắng là một chuyện, nhưng hiện tại nàng đứng ở Dạ Nguyệt bên này, nên chỉ có thể trấn an bọn họ:
“Quan tâm hướng đi của bọn họ làm cái gì? Những người đó quanh năm không thấy mặt mũi, coi như không tồn tại đi! Điều nên quan tâm trước mắt là làm sao để đối phó với đám hỏa cốt khô lâu này!”
Tiêu Nhạc nghe vậy thì sửng sốt hỏi:
“Nữ ma đầu, vì sao nói thế?”
Yến Thanh quan sát trận chiến phía trước, trầm mặc một hồi, sau đó đáp:
“Tình huống mà các ngươi thấy hiện tại, là người của tứ đại gia tộc, lính đánh thuê làm chủ cuộc chiến.
Nhưng các ngươi có phát hiện hay không? Hỏa cốt khô lâu dường như chỉ là thử thực lực ban đầu của mọi người thôi, sau đó tùy thời thay đổi phương pháp tác chiến, mọi người càng đánh càng gian nan rồi, so sánh với lúc ban đầu, muốn gi3t chết một con khô lâu, cần thiết phải năm người có cảnh giới ngũ giai hợp tác mới có thể đánh chết.
Tình hình không khả quan đâu! Chúng ta cũng nên chuẩn bị tư thế tác chiến đi!”
Tiêu Nhạc nghe theo mà quan sát một hồi, quả nhiên đúng như lời Yến Thanh phân tích.
Hắn hít một ngụm khí lạnh, cả kinh nói:
“Ý của ngươi là đám khô lâu này sinh ra ý thức, có thể thay đổi thích ứng?”
Yến Thanh lắc đầu, sâu trong đáy mắt lóe qua một tia dị sắc, nàng cảnh giác nhìn xung quanh rồi nói nhỏ:
“Không! Ta có cảm giác chúng nó như là bị người điều khiển.
Có người đứng phía sau thao tác tất cả.
Nếu nói đoạn đường phía trước mà chúng ta trải qua là nước cờ, thì hiện tại chúng ta có vẻ đã tiến vào trung tâm của bàn cờ, được mất chính là ở một bước này!”
Mọi người bất tri bất giác lạnh dọc cả sống lưng, dường như có một bàn tay lạnh lẽo khẽ m ơn trớn đến cổ của bọn họ, chuẩn bị thít chặt.
Đột nhiên, sắc mặt của Yến Thanh trở nên kỳ quái lên, bởi vì có một giọng nói trầm ấm phảng phất từ nơi xa xôi vọng lại, tiến đến bên tai của nàng và vang lên một cách rõ ràng:
“Khá lắm, chính là ngươi!”
Yến Thanh cảnh giác nhìn ngó khắp nơi, thấy tất cả mọi người đều dồn tâm tư để đối chiến khô lâu, không có ai khả nghi.
Vậy thì giọng nói này xuất phát từ đâu? Rốt cuộc là ai đang nói chuyện với nàng?
Trái tim bất chợt lan tràn một cỗ khủng hoảng bất tường, cảm giác này giống như bị dã thú theo dõi.
Yến Thanh bởi vì muốn chứng thực chuyện này, cho nên dựa sát mấy người Doãn Nguyệt, đưa mắt hỏi từng người:
“Mới vừa rồi các ngươi có nghe được âm thanh gì quái lạ không?”
Doãn Nguyệt lắc đầu phủ nhận, đem ánh mắt hoài nghi nhìn nàng.
Bốn người còn lại cũng mờ mịt mà lắc đầu.
Sắc mặt Yến Thanh nhanh chóng trầm xuống, chân mày lá liễu nhíu lại thật sâu, tim đập hơi nhanh.
Nói vậy, mục tiêu chỉ định của người trong tối kia, là nàng!
Cộc cộc!
Yến Thanh vừa nghĩ như vậy xong thì dưới chân nàng đột nhiên có tiếng động.
Nàng không kịp nghĩ nhiều, phản ứng từ bản năng đã nhanh hơn lý trí, nàng đạp bộ pháp dời bước sang phải mười mét, đồng thời hô hoán lên:
“Mau tránh ra!”
Phản ứng của Doãn Nguyệt cũng không chậm, sau khi nhận được cảnh báo thì đã nhanh nhẹn như liệp báo mà kéo theo những người khác đi theo sau bước chân của Yến Thanh.
Răng rắc! Cộp cộp!
Mọi người quay đầu lại mới thấy, chỗ các nàng vừa đứng khi nãy, mặt đất đột nhiên nứt ra làm hai nửa, khe rãnh sụp xuống, cát đá quay cuồng, khói bụi mù mịt.
Chỉ trong nháy mắt mà nơi đó đã hình thành một cái hố to sâu hoắm, phạm vi sụp đổ còn đang kéo dài ra phía ngoài, trước mắt cái hố đã rộng hơn mười mét.
Động tĩnh dưới chân rất lớn, những tiếng