Tịch Thần vốn đang cùng thức hải của mình phân cao thấp, nhưng nào biết chỉ trong chớp mắt phân thần mà thôi, ý thức của nàng thế nhưng đã vượt qua cả ngàn tầng bậc thang, sau đó xuất hiện ở một mảnh trắng xóa mênh mang.
Nàng hơi hơi nghi hoặc, không biết đây là chỗ nào, vì cái gì chính mình sẽ đến nơi đây.
Đang lúc nàng không biết dùng cách gì trở về, thì một thanh âm mờ mịt từ xa vọng lại, nhưng nội dung cực kỳ rõ ràng mà kêu tên của nàng:
"Tịch Thần! Tịch Thần tiểu hữu!"
"Ai? Ai ở giả thần giả quỷ?" Tịch Thần gằn giọng hỏi, biểu tình tràn ngập cảnh giác.
Cho đến khi tiếng vọng của nàng kết thúc, thì thanh âm khi nãy mới lại vang lên, mang theo chút tang thương cùng mỏi mệt:
"Tịch Thần tiểu hữu, ta không có ý xấu, ngươi đừng sợ hãi, ngươi tiến đến đây đi!"
Tịch Thần âm thầm bĩu môi, trong lòng lại nghĩ.
Nàng mới không phải hài tử ba tuổi dễ bị lừa gạt.
"Người xấu" chẳng lẽ còn có thể viết hai chữ đó trực tiếp lên trên mặt hay sao?
Giữa lúc Tịch Thần còn do dự không quyết thì thanh âm kia dường như có thể xuyên thấu được tiếng lòng nàng, cực có kiên nhẫn mà giải thích:
"Ta là Thiên Đạo của thế giới này, không cần thiết phải lừa gạt ngươi!"
Gì? Thiên Đạo?
Tịch Thần hơi hơi cả kinh, nàng có loại thù vinh trò chuyện với Thiên Đạo này sao?
Chẳng lẽ hắn phát hiện tiểu Hắc? Mục đích mang nàng đến đây cũng là để mạt sát rớt tiểu Hắc sao?
Nghĩ vậy, Tịch Thần hơi làm phòng bị, nhưng trong lòng nàng vẫn biết, một nhân loại tầm thường như nàng sao có thể đấu thắng được ý trời.
Tiểu Hắc mới đi theo nàng có bao nhiêu lâu đâu? Nàng thậm chí còn tự đắc chính mình có thể che giấu được Thiên Đạo?
Là nàng ngu xuẩn, nàng quá thiên chân rồi!!!
Tịch Thần tự giễu cười ra tiếng.
Giữa lúc Tịch Thần thất vọng đến tột đỉnh thì Thiên Đạo lại ra tiếng, ngữ điệu có chút gấp gáp:
"Tiểu hữu, ta tìm đến ngươi không phải vì tiểu Hắc.
Ta không có ác ý, ngươi đến gần thì tự khắc sẽ biết được nguyên nhân vì sao!"
Tịch Thần lại lần nữa cả kinh khi Thiên Đạo có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng.
Đồng thời nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần không phải vì mạt sát tiểu Hắc thì tốt rồi!
Lần này nàng không chần chừ nữa, mà lần theo thanh âm đi về hướng Thiên Đạo.
Dưới chân mềm mại như tơ lụa, khắp nơi trắng xóa như thế giới băng tuyết, không có tiểu kiều nước chảy, không có cuồng phong gió lốc, càng không có âm thanh của vạn vật xuất hiện.
Nơi này cô độc u tĩnh, phảng phất hoàn toàn cách biệt với thế gian.
Không biết đi bao lâu, cảnh tượng xuất hiện trước mặt Tịch Thần không còn là bông tuyết trắng xóa.
Chỉ thấy giữa không trung hiện ra một đạo đồ án hình tròn, tám cây trụ phân biệt vây quanh đồ án.
Chính giữa đồ án dựng lên một tòa lồng giam đỏ rực quỷ dị, mà một mảnh vân nhứ đủ mọi màu sắc lại bị giam cầm trong đó.
Tám cây trụ xung quanh đều bị quấn quanh bởi những sợi tơ hồng đỏ sậm, đầu còn lại kết nối với đồ đằng, mỗi chỗ trên đồ đằng đều bị lạc một phen khóa đen tuyền đầy huyền bí.
Lần đầu tiên thấy cảnh tượng hãi hùng khiếp vía như thế này, Tịch Thần dừng lại bước chân, không xác định hỏi:
"Thiên Đạo?"
Vân nhứ giữa đồ đằng chớp động ánh sáng trắng, âm thanh tang thương lại truyền ra:
"Không sai, là ta!"
Tịch Thần nhìn ngó khắp nơi một hồi, thận trọng hỏi:
"Ngài đây là bị làm sao vậy?"
Thấy Tịch Thần đã tới, Thiên Đạo rốt cuộc dùng thanh âm đầy mỏi mệt của hắn kể rõ hết thảy nhân quả:
"Ai… là ta khi còn trẻ phủng sai người, mới gây ra hậu quả như bây giờ.
Thế giới này lúc đầu không gọi Hoang Vực, trăm vạn năm trước, nơi này gọi là Di Lan Giới.
Di Lan Giới có đạo chủng hoàn thiện, cường giả như mây, bảo vật vô số, nuôi dưỡng ra nhiều đời Tiên Vương.
Năm ấy ta tiên đoán đến Di Lan Giới sẽ có một hồi hạo kiếp, cho nên vội vã bồi dưỡng người có thể chống đỡ hạo kiếp.
Dùng từ ngữ mà nhân loại các ngươi hay nhắc đến, thì hắn là thiên chi kiêu tử, là thiên đạo sủng nhi, đến nơi nào đều sẽ nhặt được bảo vật - truyền thừa, thực lực tăng lên như ngồi hỏa tiễn, nói chính là người như thế.
Ta trút hết tâm huyết bồi dưỡng, mong hắn mau chóng trưởng thành lên, có thể đảm đương một phía.
Hắn cũng không phụ sự chờ đợi của ta, chỉ dùng thời gian một trăm năm đã tu luyện đến cảnh giới Đại Thừa.
Mắt thấy hạo kiếp có thể được hóa giải, nhưng nào ngờ hắn niên thiếu khí thịnh, đắc tội người không nên đắc tội.
Là ta cho hắn quá nhiều, khiến hắn tâm cao khí ngạo, trở thành người vong ân bội nghĩa.
Hắn phụ bạc thê tử cùng hắn kết tóc nhiều năm, nghe theo lời sư phụ tu luyện Vong Tình Thuật, sát thê chứng đạo.
Ngay cả ta cũng không biết, thê tử của hắn là Nguyền Rủa Chi Thần che giấu thân phận xuống phàm trần lịch kiếp.
Ta chẳng thể nào ngờ tới, một hồi hạo kiếp vốn chẳng phải ở đâu xa xôi, mà do một tay ta ấp ủ ra tới.
Nguyền Rủa Chi Thần quy vị trở về, tức giận tột đỉnh, nàng dùng chân thân xuất hiện giết chế/t kẻ phản bội, giết ch/ết những ai từng tổn thương nàng, hạ nguyền rủa xuống Di Lan Giới, đem ta vây ở trong lồng giam, vĩnh viễn không thể hạ xuống pháp tắc trợ giúp thế gian.
Cho nên Di Lan Giới trong một đêm mất hết truyền thừa, không có pháp tắc điều động, thế gian sẽ trở nên hỗn loạn suy yếu, cho đến khi địa linh khô kiệt, cỏ cây héo úa, sinh mệnh tử tuyệt!
Ta bị giam giữ ở một tấc vuông, không thể hóa thân, chỉ có thể dùng ý chí nhìn vạn vật đang r/ên rỉ.
Tình cảnh như thế trải qua trăm nghìn năm, nơi này hiển nhiên đã trở thành bãi rác dư thừa trong các tiểu giới.
Đồ vật bọn họ không cần, hoặc trấn áp không được đều