"Vì cái gì phải là ta? Chỉ bằng việc Tịnh Đế Liên nhận ta là chủ thôi sao?"
Tịch Thần ngước đầu lên, biểu tình cực kỳ mờ mịt hỏi.
Nàng tự nhận vận số của mình không may mắn, thiên phú - tư chất đều rất bình thường, nàng không có khả năng kham nổi sứ mệnh lớn như thế.
Thiên Đạo nghe vậy, cười khẽ ra tiếng:
"Đương nhiên không phải hoàn toàn vì Tịnh Đế Liên.
Mà là ngươi đã vượt qua toàn bộ khảo nghiệm, chứng minh ngươi có năng lực hoàn thành sứ mệnh!"
Có câu nói, một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng! Có vết xe đổ từ mấy trăm vạn năm trước, hắn nhận ra một điều, cho dù thiên phú - tư chất thượng giai đều có thể bị dưỡng phế đi.
Thứ quan trọng nhất quyết định đại sự thành bại là: tầm nhìn, tâm tính và nhân phẩm.
Cho nên từ năm năm trước, hắn đã âm thầm quan sát biểu hiện của Tịch Thần, dùng ý chí vô hình điều động hướng đi của nàng, dẫn đường nàng trải qua vô vàn khảo nghiệm.
Đoàn đội Túy Bình cứu nàng một mạng, nàng tri ân báo đáp, lúc thấy Kỳ Văn Thư gặp nạn, nàng không tiếc dùng hết át chủ bài để cứu hắn đền ơn.
Thông qua việc này, chứng tỏ nàng không phải kẻ vong ân bội nghĩa.
Gặp gỡ Tử Lôi Phong Lang ở rừng Tứ Giác, nàng biết né tránh, biết tự lượng sức mình, không vì cái trước mắt mà khiến người xung quanh rơi vào nguy hiểm.
Nàng biết Kỳ Tiểu Nhã có thiên phú tu luyện, có tâm tích tài, kiên nhẫn dạy dỗ.
Khiến vận mệnh hai huynh muội có điều thay đổi.
Gián tiếp kích phát Ma Chủng quy vị rời đi, không trở thành mối họa cho Di Lan Giới.
Đối với kẻ ác nhân mơ ước, nàng dao sắc chặt đay rối, quyết đoán tàn nhẫn không lưu hậu hoạn.
Đây mới là thái độ của một thượng vị giả nên có.
Mà hành trình ở trong Địa Hoang Chiến Trường lại chứng minh nàng có đức hiếu sinh, có tấm lòng bao dung vạn vật, không vì khác tộc mà bày tỏ khinh khi.
Minh chứng cụ thể nhất là, nàng không giết c/hết Cự Thạch thú, còn khuyên nhủ nó quy thuận.
Đối với Ma Đằng, nàng chỉ mạt sát đi ác niệm của nó nhưng giữ lại căn nguyên, khiến nó một lần nữa tái sinh tu luyện.
Đối với tiểu Hắc, nàng không tiếc cùng ý trời đối nghịch cũng muốn bảo vệ.
Nàng tuy vô tình, nhưng cũng có tình.
Biểu hiện rõ nhất ở việc đồng đội một khi gặp nạn, nàng cũng sẽ ra tay cứu giúp.
Trong Vĩnh Sinh Thành, nàng có Tịnh Đế Liên, rõ ràng có thể hấp thụ hết linh hồn chi lực lớn mạnh chính mình.
Nhưng nàng lại không tham luyến, thậm chí cùng Khắc Lạp Ni hợp tác, tìm lực lượng giữ gìn kết giới.
Tránh cho việc ác linh ra ngoài tai họa nhân gian.
Bị người hiểu lầm, nàng cũng không tức giận, không giận chó đánh mèo, chỉ an tĩnh tường thuật sự thật.
Bị Cỏ Minh Thương làm mù đôi mắt, nàng cũng không than trời trách đất, tâm tính thản nhiên đến kỳ lạ.
Đối với sự dụ hoặc của Họa Cốt Hồng Quân, nàng bình tĩnh, lý trí, duy trì cảnh giác.
Thậm chí không tiếc vứt bỏ thần khí thượng cổ Diệt Hồn Đỉnh khi biết nó có miêu nị.
Khi xuất khiếu ly thể, nàng rõ ràng có thể thả bay tự mình, nhưng nàng lại tận lực khắc chế, vì vậy hạ thấp sự phụ tải đối với thân thể, nhờ họa được phúc tăng lên cảnh giới.
Nàng không tham lam, cũng sợ phiền toái, chân tâm thật lòng ghét bỏ Cửu Cung Khóa, khiến Cửu Cung Khóa Linh cũng phải nhìn bằng con mắt khác.
Cuối cùng là, nàng trân trọng sinh mệnh, yêu quý Ma Thực, sủng vật của mình.
Không ngại đánh đổi thời gian, cơ hội dành cho bọn họ tăng lên tu vi.
Điều đặc biệt hơn hết là, hệ thống mà nàng đang tu luyện đều khiến Thiên Đạo cảm thấy tò mò, nó khác hẳn với quy luật tu tiên bình thường.
Hắn không biết nàng có thể đi bao xa, nhưng trải qua suy xét, tổng hợp các yếu tố trên.
Hắn quyết định thử tin tưởng nàng một lần.
Trong lòng đảo qua rất nhiều suy tính, nhưng thời gian thực chất chỉ có mấy giây.
Tịch Thần hỏi lại:
"Nhưng Nguyền Rủa Chi Thần hạ xuống nguyền rủa, ta phải làm cách nào mới có thể hóa giải?"
Thiên Đạo đáp:
"Tịnh Đế Liên có tác dụng ấy, dùng hoa Ưu Đàm tinh lọc cũng được, hoặc dùng hoa Bỉ Ngạn hấp thu chuyển hóa cũng thế.
Có điều hiện tại nói đến việc cởi bỏ thì còn xa lắm đâu, ngươi trước tiên rời khỏi nơi này, mở mang tầm mắt, tăng lên thực lực của Tịnh Đế Liên đến độ cao nhất định mới được!"
Nghe ra ý tại ngôn ngoại từ trong lời nói của Thiên Đạo, Tịch Thần hơi nhướng mày, ngữ điệu không xác định:
"Ngài muốn cho ta hợp tác cùng Can Mạch, phá hủy kết giới của Hoang Vực?"
"Có gì mà không thể?" Thiên Đạo hừ lạnh một tiếng.
Nói chuyện lâu như vậy, Tịch Thần cũng nhận ra Thiên Đạo tuy có khuyết điểm, nhưng hắn cũng có từ ái chi tâm.
Chỉ bằng việc hắn không từ bỏ Di Lan Giới, thậm chí hu tôn hàng quý, hạ mình tìm nàng đàm phán, tranh thủ đến một đường sinh cơ cho cả hàng vạn sinh linh trong giới vực này.
Bởi vậy, nàng cũng thả lỏng vài phần, nhún vai rồi lắc đầu nói:
"Ta lấy cái gì cùng Can Mạch đàm phán? Hắn vì sao phải nhường lại quyền chủ đạo cho ta, nghe ta sai khiến? Còn nữa, dân bản xứ ở giới vực này rất kháng cự việc liên thông với các thế giới khác.
Ta làm sao nói động được bọn họ?"
Nàng biết, Thiên Đạo nếu đã chịu gặp nàng, hẳn là hắn đã suy tính cặn kẽ đường lui cùng với các loại biện pháp ứng phó.
Hắn muốn cho nàng làm việc, nhất định sẽ trả cho thù lao tương ứng.
Muốn con ngựa chạy nhanh, thì đương nhiên phải cho con ngựa ăn no mới được à.
Đọc được suy nghĩ của Tịch Thần, Thiên Đạo suýt nữa thì tức giận đến ngã ngửa.
Cảm giác bị nhìn thấu, thật sự không tốt chút nào.
Cho nên lúc này đây Thiên Đạo đáp lại, ngữ khí có chút nghiến răng nghiến lợi:
"Ngươi đem cái này đưa cho đám người Can Mạch, coi như là ta đền bù vì sự lợi dụng trong mấy năm nay.
Bọn họ không muốn cả đời dừng bước ở Trúc Cơ, nhất định sẽ nhận lấy và nghe theo lời ngươi sai phái.
Đến nỗi thái độ của dân bản xứ, ngươi có Cửu Cung Khóa Linh, trận pháp trong tay hắn nhiều đếm không xuể, chỉ cần hắn chịu ra ra tay, một cái truyền tống trận và một cái phong bế trận thì có khó gì?
Nột, ta biết ngươi định nói gì! Tên kia ngạo kiều thực, không có lợi thì không dậy sớm.
Trong cái hộp này có một tia pháp tắc được ta ngưng luyện ra tới, ngươi nói hắn kiềm chế một chút, muốn nhiều cũng không có đâu! Hừ hừ!"
Dứt lời, mảnh vân nhứ kia lục tục phun ra từng món đồ vật bay thẳng đến trước mặt Tịch Thần.
Nàng không để