“Ngươi là kẻ nào? Muốn chết?”
Lời này có thể nói là cực kỳ độc ác, Lâm Tổ Nhi tức giận đến run người, sắc mặt xanh trắng đan xen.
Nàng đường đường là tiểu thư Lâm gia, cái gì cẩm y ngọc thực nàng chưa ăn qua, cư nhiên nói nàng thiếu thốn, nữ nhân này quả thực là muốn chết.
Bên kia, Doãn Nguyệt nâng ánh mắt có chút trách cứ nhìn Yến Thanh, nữ nhân này thật là e sợ cho thiên hạ không loạn, còn lửa cháy đổ thêm dầu như thế.
Trong đáy mắt hiện lên thật sâu lo lắng, dù sao bên kia cũng là người Lâm gia! Lâm gia chính là nổi tiếng ích kỉ, tư lợi lại mang thù.
Yến Thanh nói ra lời này, chỉ sợ sẽ đưa tới đuổi giết.
Yến Thanh lại giơ lên mi, không chỗ nào sợ hãi, từ từ xoay ngược lại thân mình, cười lạnh nói:
“Một Lâm gia nho nhỏ, ta còn không để ở trong mắt!”
Lời này quả thật chính là ngông cuồng tới cực điểm!
Mọi người sôi nổi nhìn qua, tò mò là gia hỏa nào không biết sống chết, dám như vậy đường hoàng khiêu khích Lâm gia.
Này vừa nhìn, nỗi lòng mỗi người nhất lên tầng tầng gợn sóng.
Dưới ánh nguyệt quang, thiếu nữ nghiêng người mà ngồi, thân thể giống như không có xương cốt để lộ một cỗ vũ mị mê người, khuôn mặt tròn bầu bĩnh, cánh mũi cao thẳng, cánh môi đỏ mọng ngoéo thành một đường cong nguy hiểm, lộ ra lúm đồng tiền ở hai bên đầy mê hoặc, đặc biệt là cặp mắt kia sáng ngời tựa sao trời, phảng phất chứa cả ngân hà trong đó, lộng lẫy mà sâu thẳm.
Thiếu nữ đẹp là đẹp đó, nhưng cổ nhân từ xưa có câu: hoa hồng đẹp thì thường có gai nhọn, điều khiến cho mọi người e dè kiêng kị chính là thân phận của nàng.
“Yến… Yến Thanh… nàng là Yến Thanh!” Có người nhanh chóng nhận ra, lắp ba lắp bắp kinh hãi nói.
Tiếng nói của hắn vừa dứt, tất cả mọi người đột nhiên một trận rùng mình im lặng.
Cư nhiên là Yến Thanh.
Nhưng mà, nàng vì sao lại ở nơi này?
Đây là tiếng lòng của sở hữu tất cả mọi người có mặt ở đây, bọn họ mau chóng khóc không ra nước mắt, đồng loạt mà lui về phía sau, dùng ánh mắt đồng tình nhìn qua Lâm Tổ Nhi.
Ngay cả Yến Thanh mà nàng cũng dám chọc! Lần này nàng chết chắc rồi.
Lâm Vu Kiệt nhìn thiếu nữ dáng dấp tuyệt mỹ kia, ánh mắt thoáng qua một tia si mê, nhưng nhớ tới thân phận của nàng, sắc mặt hắn lại trầm xuống.
Hắn là cọng dây thần kinh nào đáp sai mới có thể đối tiểu ma nữ nảy sinh ra hứng thú? Là ngại thọ mệnh quá dài không có thời gian tiêu hao sao?
Yến Thanh người này, đại danh nổi tiếng đến cả Hoang Vực giới đều biết.
Nàng tính tình cổ quái, âm tình bất định, thủ đoạn lại ngoan độc tàn nhẫn, cho nên người ta mới đặt cho nàng biệt hiệu “tiểu ma nữ”.
Hắn hôm nay là ra ngoài không coi hoàng lịch, mới có thể đụng tới tiểu ma nữ này?
Nghĩ nghĩ, Lâm Vu Kiệt dâng lên một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
“Yến… Yến Thanh cô nương! Là ta dạy dỗ không chu toàn, mới để xá muội vô lễ như thế.
Tại hạ thay mặt xá muội xin lỗi cô nương, mong cô nương bỏ qua cho!”
Yến Thanh nghiền ngẫm tươi cười, nói:
“Nga! Muội muội của ngươi nhưng không chỉ xúc phạm riêng ta, mà còn đem cả giới lính đánh thuê đều mắng đi vào.
Tội này nhưng nặng à nha? Cho dù là chết cũng chưa thể giải được nổi sỉ nhục trong lòng mọi người.
Lâm đại thiếu gia, ngươi nói nên làm sao bây giờ đây?”
Lâm Vu Kiệt chỉ thấy trên trán đổ xuống mồ hôi lạnh, tay chân luống cuống không biết nên làm cái gì bây giờ.
Người đối diện cười như không cười, lại làm hắn hoảng loạn càng sâu.
Nề hà, ngay lúc này Lâm Tổ Nhi còn không biết thời thế, như con khổng tước vậy ngẩng đầu lên, chỉ vào cái mũi Yến Thanh mà mắng:
“Nha đầu hồ mị tử, treo một bộ túi da ở bên ngoài không biết xấu hổ câu dẫn nam nhân.
Ngươi có quyền gì quyết định sống chết của ta! Ta có Lâm gia chống lưng, còn ngươi là cái thứ gì?”
“Ca! Ngươi vì sao phải ăn nói khép nép với nàng như thế, nàng chỉ là có một bộ hảo túi da không phải sao? Giống nàng loại người này, không biết ở dưới thân bao nhiêu người mà…”
Chát!
Không đợi Lâm Tổ Nhi nói hết câu, Lâm Vu Kiệt đã đem một cái tát giáng xuống, tức giận đến hắn muốn bất tỉnh nhân sự.
Cô muội muội ngu ngốc này!
Yến Thanh nghe từng câu ô ngôn uế ngữ kia, hơi thở nháy mắt lạnh xuống dưới, mặt dù là trên mặt đang cười, nhưng nụ cười này không đạt đáy mắt.
Lâm Tổ Nhi ôm mặt mà khóc, không thể tin tưởng nhìn Lâm Vu Kiệt:
“Ca! Ngươi đánh ta! Ngươi cư nhiên vì nàng mà đánh ta! Ô ô ô! Ta muốn về nói cho cha, ngươi vì một người ngoài mà ức hiếp ta.
Ngươi chờ! Xem cha sẽ xử trí ngươi như thế nào…”
“Tổ Nhi, ta…” Lâm Vu Kiệt đánh xong rồi lại một trận hối hận, Lâm Tổ Nhi chính là hòn ngọc quý trên tay gia chủ, nàng cầu gì được đó, mọi người truy phủng mới dưỡng ra tính cách vô pháp vô thiên như thế này.
Hôm nay hắn lại đánh nàng, chỉ cần nghĩ đến thừa nhận lửa giận từ gia chủ, hắn đã cảm thấy da đầu một trận tê dại.
“Nhị tiểu thư, ngươi bớt nói một câu đi!” Nhị trưởng lão từ một bên đi ra, ánh mắt mang theo trầm trọng uy áp mà nhìn Lâm Tổ Nhi.
Lâm Tổ Nhi bị ánh mắt này chấn đến sợ hãi, gục đầu đứng ở một bên, không lại tác quai tác quái.
“Các vị huynh đệ, lão phu hôm nay thay mặt tiểu thư nhà ta xin lỗi các vị.
Nàng còn nhỏ không hiểu chuyện, nói chuyện không biết đúng mực, đợi đến khi về nhà, chúng ta chắc chắn sẽ dạy dỗ lại nàng.
Mong các vị huynh đệ ở đây nể tình lời nói của lão phu mà bỏ qua cho.” Nhị trưởng lão đứng ra, đối với mọi người nói một phen lời nói, giọng nói hoàn toàn tha thiết chân thành, nếu không có bỏ qua một phen uy áp của hắn chấn đến mọi người không thở nổi, người ta sẽ tin tưởng hắn là thật lòng xin lỗi.
Lão cáo già…
Hai chân của Lăng Quang bị uy áp chấn đến run lên, nhưng vẫn ngạnh kháng không có quỳ xuống, nói:
“Nếu như Nhị trưởng lão đã nói như vậy, chuyện hôm nay coi như bỏ qua!”
Nếu như không bỏ qua thì thế nào, Nhị trưởng lão là Bát cấp võ giả, ai có thể kháng cự lại?
Nhị trưởng lão thấy mọi người ngoan ngoãn như thế, trên mặt thoáng qua một tia vừa lòng, dự định trở về chỗ ngồi.
Nhưng…
“Mọi người có thể bỏ qua cho nàng, nhưng nàng vũ nhục ta như thế, ngươi cho rằng ta có thể dễ dàng bỏ qua?”
Lúc này, thanh âm của Yến Thanh âm trắc trắc vang lên.
Lăng Quang chỉ thấy trong lòng chấn động, chuyển cho nàng một ánh mắt nhắc nhở, ý bảo nàng không cần làm phản kháng vô vọng.
Yến Thanh lại bỏ qua ánh mắt của Lăng Quang, cười như không cười trực diện nhìn thẳng Nhị trưởng lão.
“Ngươi làm càn!” Nhị trưởng lão sắc mặt trầm xuống, tức giận vì Yến Thanh dám làm