Bờ bên kia.
Đại địa mở mang rộng lớn, trời trong mây trắng, khắp nơi đều là hoa cỏ muôn màu muôn sắc.
Từng làn gió mát ấm áp thổi vào mặt, mang theo mùi hương đặc trưng của dược thảo.
Ba người vừa đặt chân lên phiến thổ địa này, đã cảm thấy một trận thoải mái thổi quét toàn thân, giống như tất cả ô uế đều được không khí nơi này cọ rửa sạch sẽ.
Yến Thanh đưa mắt nhìn khắp nơi, bốn phía đều là hoa hoa thảo thảo, cũng không có thứ nàng cần tìm, vì vậy mà bĩu môi, bộ dáng mất đi hứng thú.
Bỗng chốc cảm nhận bên hông có một trận gió vèo qua, nàng vừa quay đầu nhìn lại, đã thấy Tịch Thần từ bên người mình lướt qua, thân hình như một cơn gió vậy chui vào sự ôm ấp của hoa hoa thảo thảo, bộ dáng gấp không thể chờ nổi.
Yến Thanh phì cười, lấy cù chỏ đẩy đẩy Doãn Nguyệt, hỏi:
“Bình thường nàng cũng đều hấp tấp như vậy sao?”
Doãn Nguyệt khiếp sợ há hốc miệng, trên mặt cũng khó được ngẩn ngơ, bất đắc dĩ nói:
“Cũng không có! Quen biết nàng mấy tháng nay, ta còn là lần đầu tiên thấy nàng hứng thú bừng bừng như vậy! Thật là một con người kì quái!”
Chỉ trách Tịch Thần thường ngày đều là trầm tĩnh ít nói, ngay cả lúc chiến đấu cũng không nhanh không chậm, trên mặt luôn duy trì một loại biểu tình nhạt nhẽo.
Dường như không có sự việc gì có thể đả động đến đáy lòng của nàng.
Ai ngờ nàng cũng có một mặt hấp tấp như vậy.
Giống như, nàng chỉ đối với hoa hoa thảo thảo cảm thấy hứng thú.
Yến Thanh gãi cằm, bí hiểm cảm thán:
“Tính tình quái đản, có được truyền thừa tiên pháp, hơn nữa thân phận thần bí.
Ta giống như càng lúc càng tò mò về nàng rồi!”
Doãn Nguyệt nhìn Yến Thanh, cười hỏi:
“Ngươi còn dám nói, ngươi không phải cũng tính tình quái dị, thân phận thần bí? Nếu không, tất cả mọi người trên Hoang Vực giới này vì sao lại sợ ngươi như vậy?”
Yến Thanh cười hắc hắc, nhưng không có tính toán giải thích, tò mò hỏi lại:
“Vậy ngươi vì sao lại không sợ ta?”
Doãn Nguyệt khinh thường nhìn nàng, nói:
“Bởi vì, ta thấy ngươi không đáng sợ như trong lời đồn.
Thậm chí còn có chút ngây thơ ấu trĩ!”
Nếu là lúc trước, nàng còn có thể kiêng kị Yến Thanh, nhưng qua một ngày này ở chung, biểu hiện của Yến Thanh đã hoàn toàn đổi mới tam quan của nàng.
Bởi vậy có thể xem ra không phải lời đồn nào cũng chân thật đáng tin!
“Ngươi nói ai ấu trĩ? Ngươi mới ấu trĩ, cả nhà ngươi đều ấu trĩ!” Yến Thanh đỏ mặt, biểu tình hăm dọa, nhe răng nói:
“Ngươi còn nói mình không ấu trĩ, vậy hành động vừa rồi là gì?”
Yến Thanh: “…” Nàng quên mất!
Tựa hồ đã thật lâu, nàng không có trẻ con qua như vậy.
Khẽ thở dài một tiếng, Yến Thanh nghiêng đầu nhìn Doãn Nguyệt, nhoẻn miệng cười:
“Nếu ngươi không sợ ta… vậy chúng ta làm bằng hữu?”
Doãn Nguyệt nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc này, không biết vì cái gì thế nhưng có chút động dung, cứng đờ mà gật đầu.
Yến Thanh lại chỉ vào thân ảnh của Tịch Thần, nói:
“Tính cả nàng luôn, đều là bằng hữu của chúng ta!”
Doãn Nguyệt lại gật đầu, Tịch Thần kia sao? Không cần Yến Thanh nói, nàng đã sớm coi Tịch Thần như bằng hữu.
Lúc này, Yến Thanh mới vừa lòng, hứng khởi nói:
“Được rồi, nàng thu thập những hoa hoa thảo thảo kia trong một lúc cũng không thể nào xong.
Chúng ta hai người đi xung quanh tìm xem có đồ vật gì hữ dụng hay không!”
Doãn Nguyệt gật đầu.
Hai người cũng từng người chia ra, đi chung quanh tìm kiếm.
Lúc này, Tịch Thần đã hoàn toàn đầu nhập vào thu thập dược liệu đến mê mẩn, không có thời gian chú ý đến hai người các nàng.
Thất tâm thảo, huyền mộc thảo, triều sinh hoa,… vô số các loại thảo dược làm Tịch Thần tâm tình vui vẻ bay lên.
Nơi này… quả thật là thảo dược thiên đường!
Nửa ngày sau, Tịch Thần mới chưa đã thèm mà dừng tay lại, không lại tiếp tục đi hái.
Cổ nhân có một câu nói rất hay: phàm là làm bất cứ việc gì cũng nên chừa cho người khác một đường sinh cơ, nếu không đến nỗi thâm cừu đại hận thì đừng nên đuổi tận giết tuyệt.
Thảo dược cỏ cây cũng như vậy, chừa cho chúng nó ít mầm giống tốt, chúng nó là có thể tiếp tục phát triển, đôi khi có thể cứu được tánh mạng của người khác trong lúc nguy nan.
Chừa đường lui cho người khác, cũng là để lại một phần tình cho mình.
Tịch Thần nhìn khắp nơi, phát hiện không thấy thân ảnh của hai người kia, chỉ có thể bất đắc dĩ tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống.
Mấy tháng nay liên tiếp không ngừng chiến đấu, thể lực của nàng cũng có chút chịu không nổi.
Mặc dù cũng có nghỉ ngơi, nhưng thời gian ngắn không kịp bù lại sự tiêu hao lâu dài.
Thật muốn tìm một chỗ không ai, ngồi xuống bế quan mấy tháng, nghiên cứu kỹ càng những kinh nghiệm trải qua trong khoảng thời gian này.
Hơn nữa rất nhiều chiến lợi phẩm, nàng còn chưa kịp tìm hiểu, bởi vì gấp gáp nên vứt vội vào Ma pháp hộp.
Hơn nữa nàng có cảm giác, Ma tuyền lại đã đạt trạng thái bão hòa, chờ nàng trầm tĩnh bế quan, là có thể lần nữa thăng cấp.
Tính đến, cách lần trước thăng cấp cũng đã đi qua ba bốn tháng, hiện giờ lại có dấu hiệu thăng cấp.
Nàng không thể không cảm thán thiên phú của khối thân thể này thật là trác tuyệt.
Đáng tiếc… cũng không biết là hài tử nhà ai.
Cảm thấy suy nghĩ của mình lại trở nên miên man bất định, Tịch Thần lắc lắc đầu, nhắm mắt chuyên tâm tu luyện.
Chỉ là bất chợt tu luyện, nhưng nháy mắt đã đi qua nửa ngày, Tịch Thần cũng không có thấy hai người kia trở về.
Nàng mở mắt ra, khẽ nhíu mày.
Không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Nàng đứng lên, không có phát hiện cái gì khác thường, bất đắc dĩ chỉ có thể xé một mảnh vải nơi góc áo lưu lại tại chỗ, sau đó đi tìm hai người kia.
“Đáng chết! Nơi này rốt cuộc là như thế nào, vì sao đi mãi không ra?” Hình tượng của Yến Thanh lúc này thập phần chật vật, mái tóc rối bù, có vài con ong mật vây xung quanh, chúng nó cứ ở trước mặt nàng mà kêu chi chít.
Sự ồn ào này thiếu chút nữa làm cho Yến Thanh choáng váng, nàng xiêu xiêu vẹo vẹo đi đường, buồn bực lẩm bẩm.
“Còn không phải vì ngươi quá mức say mê với những con vật này, cho nên không biết đông tây nam bắc, đến nỗi bây giờ đi lạc đường?” Doãn Nguyệt đi ở phía sau nàng một bước, thần sắc bất đắc dĩ nói.
Nói tới chỗ này, Doãn Nguyệt quả thật muốn một quyền đánh chết Yến Thanh.
Hai người các nàng vốn dĩ cũng không có đi xa, chỉ loanh