Hai người đi tới một chỗ ngã ba, cũng không có để ý gì nhiều mà rẽ phải, lại đi trước vài bước.
“Tạm thời không nói đến Hắc Diệp Phong nữa, hai người chúng ta nên như thế nào đi ra nơi này?” Doãn Nguyệt chấn chỉnh lại sắc mặt, nghiêm túc nói.
Bởi vì nàng cảm giác được, bọn họ giống như càng đi càng xa.
Yến Thanh cũng không đùa giỡn mà đưa ánh mắt nhìn xung quanh, sắc mặt bỗng dưng biến đổi.
“Doãn Nguyệt, ngươi có phát hiện hay không, nơi này giống như chúng ta đã từng đi qua một lần!”
Sắc mặt Doãn Nguyệt cũng khó coi, bổ sung thêm:
“Không chỉ là nơi này, mà tất cả con đường chúng ta đi qua từ nãy đến giờ, ta đều có cảm giác đã qua rất nhiều lần.
Khung cảnh giống nhau, vị trí của thực vật cũng tương đồng!”
Yến Thanh ánh mắt sắc bén lên, nhìn xung quanh một hồi, không xác định nói:
“Ta nghi ngờ… Chúng ta nãy giờ đều là tại chỗ đảo quanh!”
Doãn Nguyệt nhíu mày, trong mắt có cái gì đó dâng lên, bất an hỏi:
“Ý của ngươi là…?”
Yến Thanh phiền muộn vỗ vỗ trán:
“Ta cũng không dám xác định, nhưng có khả năng, chúng ta đã rơi vào mê trận…”
Thần sắc Doãn Nguyệt hơi trầm xuống, hỏi:
“Nếu là mê trận, chúng ta đi ra bằng cách nào?”
Yến Thanh cũng lắc đầu, nhún vai:
“Cái này ta thật không biết… ta không có nghiên cứu qua trận pháp!” Nàng sở dĩ nghi hoặc nơi này có mê trận là bởi vì từng nghe bà bà nói qua tình huống tương tự.
Doãn Nguyệt nhíu mày khó coi, bởi vì nàng đến trận pháp là cái gì cũng không biết được, hoàn toàn dốt đặc cán mai.
Đúng lúc này, Hắc Diệp Phong ong hoàng bỗng nhiên từ tay áo bay ra, bay đến trung gian hai người, thân mình hơi gật gù, lắc lư qua lại:
“Ngươi muốn nói cái gì?” Yến Thanh cảm thấy kì lạ, bèn hỏi
Ong hoàng không thể nói tiếng người, chỉ có thể ríu rít không ngừng, thân hình lắc lắc liên tục.
Yến Thanh chăm chú nhìn một hồi, sau đó tỏ vẻ nàng không hiểu nó đang nói cái gì.
“Có khi nào… nó biết cách đi ra nơi này?” Doãn Nguyệt nhìn ong hoàng một hồi, không biết nghĩ tới cái gì, không dám xác định hỏi.
Mà nàng vừa hỏi xong, Ong hoàng hơi nhìn nàng một cái, bay lên rồi hạ xuống càng thêm kịch liệt, tựa như nhận đồng ý kiến.
Hai người nhìn nhau.
Yến Thanh sờ cằm, ánh mắt bỗng dưng sáng lên:
“Ta làm sao lại không nghĩ ra chứ! Tiểu ong hoàng vốn dĩ chính là làm tổ trên đại thụ gần chỗ Tiểu Thần Thần, nó khẳng định biết đường ra, định mang theo chúng ta ra ngoài!”
Tiểu Ong hoàng tựa như nghe hiểu lời nàng nói, thân mình bay về phía trước vài chục mét, còn quay đầu lại thúc giục bọn họ.
Doãn Nguyệt, Yến Thanh chạy theo nó đi!
Tịch Thần một mình một người cứ đi về phía trước, phía sau đi theo u linh Tiểu Hắc, cảnh vật xung quanh chầm chậm lùi lại, con đường phía trước thì lại mịt mờ hư vô.
Bây giờ Tịch Thần mới rõ ràng cảm nhận được, mặc dù nơi này có rất nhiều hoa hoa thảo thảo, nhưng nàng lại không hề cảm nhận được bồng bột sinh cơ.
Quá kì quái!
Trùng trùng điệp điệp cây cối chất chồng lên nhau, nhưng lại ngay ngắn gọn ghẽ mà nằm ở hai bên vệ đường.
Cả con đường đều là như thế, xa xăm đằng đẵng, mang theo hơi thở của năm tháng tĩnh lặng, từng gốc cây ngọn cỏ đều giống nhau như đúc.
Sột soạt! Sột soạt!
Bỗng nhiên, Tịch Thần nghe được phía trước truyền đến một tiếng động rất nhỏ, nàng dừng lại bước chân, tinh thần lực cẩn thận đi cảm nhận, lại phát hiện chỉ là có rất nhiều con tiểu bạch thử đang gặm nhắm cái gì đó.
Lộc cộc!
Tịch Thần nâng bước chân đi tới, cố tình để lộ ra âm thanh, tiểu bạch thử ánh mắt dâng lên cảnh giác, sau đó thân hình nhoáng lên chui vào bụi cỏ phía sau.
Nàng ngồi xổm xuống quan sát, trong lùm cỏ thình lình hiện ra một bộ xương cốt, màu trắng cùng màu xanh hình thành tiên minh đối lập.
Tịch Thần đánh giá khối xương cốt này hẳn là đã chết rất lâu, nhiều chỗ đã hóa thành tro rớt xuống phía dưới, mà tất cả đồ vật của người này, hẳn là bị tiểu bạch thử gặm nhắm đến sạch sẽ.
Nhìn bề ngoài xương cốt tới xem, hẳn là không có bị thương tích gì, nguyên nhân chỉ là chết dần chết mòn, nơi này còn tàn lưu một sợi ý niệm thống khổ tuyệt vọng cùng không cam lòng.
Ánh mắt Tiểu Hắc nhảy lên một ngọn lửa, linh hồn lực hóa thành một sợi dây thừng đem linh hồn còn tàn lưu bắt trói lại, sau đó đứng sang một bên đem nó cắn nuốt luyện hóa.
Tịch Thần hơi thở dài một hơi.
Xem ra, nàng vẫn là có chút đại ý!
Nàng cứ ngỡ rằng nơi này có nhiều dược thảo như vậy, hẳn là thế ngoại đào nguyên, không có gì nguy hiểm.
Mà quên mất, nơi này vẫn là một trong những khu vực của Địa Hoang Chiến Trường.
Nó vẫn sẽ có nguy cơ trùng trùng.
Giống như hiện tại, tình huống nơi này cũng quá mức quỷ dị!
Tịch Thần rốt cuộc phát hiện được không thích hợp, nàng nhắm mắt lại đem tinh thần lực dàn trải ra bên ngoài, hướng khắp nơi tra xét.
Trong óc có vài bức hình truyền lại, tinh thần lực giống như là vệ tinh ở trên cao ba trăm sáu mươi độ không góc chết thu vào.
Nàng thấy được mặt đất rộng lớn, khắp nơi đều là hoàn cảnh giống nhau, thấy được hai người Doãn Nguyệt, Yến Thanh đi trên một con đường thập phần xa lạ.
Mà nơi nàng đã hái thảo dược, lúc này lục tục xuất hiện rất nhiều người.
Chính là đám lính đánh thuê kia cùng với người của Lâm gia.
Chính là, hoàn cảnh khắp nơi đều giống nhau, y hệt như một mê cung trận địa.
Mặc dù tinh thần lực của nàng mênh mông, cũng không có khả năng dàn trải ra hết địa vực của nơi