Lã Bình vừa nói xong, chị cả nhà họ Phương liền trừng mắt, giọng Lã Bình lập tức nhỏ đi, có chút giận.
Nói thật ra, lúc ả gả cho Phương Hải Đông, Phương Hải Đông đã hơn ba mươi rồi, mẹ chồng đã qua đời, trong nhà chỉ còn hai người thân thích, một người là chị cả Phương Bình, một người là em út Phương Mai.
Tình hình của ba chị em không giống nhau.
Phương Bình là chị cả, lớn hơn Phương Hải Đông mười tám tuổi, nghe nói sau đó mẹ chồng có sinh được hai người con nữa nhưng đều không còn, vì vậy tuổi của hai chị em mới chênh như vậy.
Phương Bình lúc đó đã thành niên rồi, tốt nghiệp trung học, chuẩn bị xin việc, ở quê nhà không có việc gì làm, trước khi Phương Hải Đông hai tuổi đều là Phương Bình chăm sóc.
Trái lại là Phương Mai, tuy là em gái nhưng khi bà sinh ra, Phương Bình đã đi làm ở nhà xưởng, vì vậy không có chăm bà nhiều như Phương Hải Đông.
Nhưng bất kể như thế nào, khi đó mẹ chồng đã cao tuổi, chị cả tuổi trưởng thành, hai anh em hầu như được Phương Bình chăm sóc.
Vì vậy, ở nhà họ Phương chị cả như mẹ quả thật tồn tại.
Trước khi Lã Bình và Phương Hải Đông kết hôn, còn đặc biệt dẫn theo ả trở về quê quán một chuyến, nói là cho chị cả của lão xem mặt.
Còn cố ý nói cho ả biết, tuy rằng mẹ chồng không còn, nhưng địa vị của Phương Bình không khác gì mẹ chồng, bảo Lã Bình phải đối đãi cho tốt.
Lã Bình lo lắng đề phòng, dù sao ả chỉ là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, bề ngoài rất đẹp, gia cảnh không tệ, gả cho một người đàn ông hơn ba mươi tuổi góa vợ còn có một đứa con trai, thấy thế nào cũng giống gả cho lão vì tiền, lúc ấy nhà họ Lữ rất cần mối hôn nhân này, ả thực rất sợ bà cụ không chịu.
Không ngờ gặp được thì thấy bà cụ là một phụ nữ trung niên mặt mũi hiền lành.
Tướng mạo cũng khác với Phương Hải Đông và Phương Mai, Phương Bình rất mập mạp trắng trẻo, có cảm giác rất dễ nói chuyện.
Đúng như vậy, gặp bọn họ còn rất nhiệt tình, không ngừng lôi kéo tay của ả khen rất xinh đẹp, còn bảo Phương Hải Đông phải đối xử tốt với ả.
Phương Bình ở quê chỉ là công nhân bình thường, chồng cũng mở một nhà máy đấy, về sau làm ăn cũng khá, còn tưởng là công chức tầm trung, hai người khi đó đã sắp về hưu, gia cảnh ở tỉnh nhỏ như vậy xem như tốt rồi, nhưng nếu so sánh với Phương Hải Đông và Phương Mai thì kém xa tít tắp.
Lã Bình lúc đó cảm thấy người chị này tính tình nghiêm túc, có điều hẳn là rất dễ dụ.
Nhưng sau đó xảy ra hai chuyện khiến ả không còn suy nghĩ này.
Một là sau khi kết hôn, Phương Dương hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè đều về chơi với bà cụ một thời gian, ả rất không thích Phương Dương, Phương Hải Đông bận bịu làm việc không quan tâm, nhưng anh thường xuyên đi về nên ả cũng không dám quá kiêu ngạo.
Ả còn tưởng rằng đây là nề nếp gia đình đã có sẵn, kết quả phát hiện chuyện này là do bà cụ đề nghị.
Bà cụ chỉ nói mình nhớ cháu, cái khác nửa chữ cũng không nói.
Nhưng chỉ cần một chiêu này, không cần nói gì, nhờ vậy mà những năm đó Phương Dương chưa từng chịu một chút thua thiệt nào.
Ai bảo Phương Hải Đông xem chị cả như mẹ chứ?
Một chuyện khác là Trương Ngọc Văn, Trương Ngọc Văn là con trưởng của bà cụ, gã vừa tốt nghiệp Phương Hải Đông đã nói cho gã đến Bắc Kinh, cậu dì cuộc sống tốt như vậy, như thế nào cũng phải cho gã nở mày nở mặt.
Nhưng bà cụ hết lần này tới lần khác không chịu, chẳng những không chịu, còn người trực tiếp buộc người bên mình.
Trương Ngọc Văn nghĩ không thông, có lần lén lút chạy đến Bắc Kinh, người khác đều cảm thấy, bà cụ chắc là sợ phiền toái người khác, người đã đến chắc sẽ không nói gì.
Ai ngờ bà cụ đích thân đuổi theo tới, cầm gậy chống đánh Trương Ngọc Văn thiếu chút nữa gãy chân.
Đêm hôm đó ả nghe được bà cụ nói với Phương Hải Đông và Phương Mai, “Hai em đối xử với nó tốt chị biết, nhưng có bao nhiêu bản lĩnh gánh bấy nhiêu trách nhiệm, nó không có bản lĩnh, hai em không cho nó trách nhiệm chỉ cho nó tiền, cả đời này nó sẽ không biết tự tay mình kiếm tiền có bao nhiêu khó khăn, hiện giờ giúp được, chẳng lẽ nó sống đến tám mươi tuổi cũng vẫn giúp đỡ? Hai em cho nó công việc, nó làm không tốt, hai em giúp nó gánh lấy sao.
Hôm nay một vài chuyện nhỏ có thể giúp được, lá gan của nó sẽ lớn một phần, mai kia dám làm chuyện không lớn không nhỏ, lá gan của nó còn dám lên trời.
Nhiều lần đều có thể gánh cho nó được sao?” Ngày hôm sau, bà cụ cũng không cho Trương Ngọc Văn nằm viện, trực tiếp kéo lên xe lửa trở về quê.
Cho nên Lã Bình biết rõ, bà cụ này nhìn thì mặt mũi hiền lành, thật ra trong lòng thông minh tinh tường, làm việc chỉ nói lý không nói tình cảm.
Phương Mai và bà cụ không giống như cùng một mẹ sinh ra.
Ả do dự một chút, cho Trương Ngọc Văn một ánh mắt, sau đó mới nói, “Chính là tiểu Mai muốn để A Phù tiếp nhận công ty, đẩy Liệt Dương xuống…”
Ả nói còn chưa dứt lời, bà cụ đã cắt ngang, “Thật hồ đồ, tật xấu này hơn hai mươi năm còn không thay đổi, nó hồ đồ thì thôi, Hải Đông cũng hồ đồ sao? Không phải bảo Hải Đông khuyên bảo nó cho tốt còn gì?”
Lã Bình không biết nên nói tiếp như thế nào, ngược lại là Trương Ngọc Văn lập tức giúp đỡ gấp gáp nói, “Mẹ, thật ra chuyện này cũng không thể trách cậu, cậu đúng là có sai, không nên dính vào, nhưng dù sao vẫn là thân thích, như vậy mà đẩy vào trại tạm giam, nói không chừng muốn phán vài chục năm, dượng nhỏ cũng hơi quá đáng.
Mẹ xem, Dương Dương và Vĩ Vĩ còn chưa kết hôn, nhà họ Phương còn cần cậu chống đỡ.”
Phương Vĩ vội vàng gật đầu, “Ba cháu làm người như thế nào ai cũng biết, chỉ tại cảm thấy dì nhỏ là em của ba, chuyện gì cũng ôm lên người, dì cả, nghìn sai vạn sai đều là chúng ta sai, chúng ta đều nhận, bồi thường thế nào cũng được, nhưng bắt giam ba cháu thì quá nghiêm trọng, dượng nói ba cháu muốn mưu sát, dì cả, ba cháu làm sao dám, ba cháu đang sống yên ổn làm sao dám làm loại chuyện này? Dì giúp đỡ năn nỉ một chút, thả ba cháu đi.
Chỉ có dì nói thì dượng nhỏ có thể nghe vào thôi.”
Vừa nhắc tới hai chữ mưu sát này, vẻ mặt Phương Bình lập tức thay đổi, bà cụ vốn không biết chuyện này, bà cụ trừng mắt Phương Dương đang bị đẩy qua một bên, “Mưu sát? Cái gì mưu sát? Giết người đó? Dương Dương, cháu ở dưới quê cũng không nói với dì chuyện này.”
Tất nhiên chưa nói, anh trở về chỉ nói mấy câu, những việc khác đều bị Trương Ngọc Văn cướp lời, vốn không có cơ hội nói.
Phương Dương vừa định há miệng, chợt nghe thấy Lã Bình xen vào, “Dương Dương, nói chuyện bằng lương tâm đi, con và Tần Liệt Dương cho dù quan hệ tốt, Phương Hải Đông mới là ba ruột con.
Anh ấy không có lỗi với con.”
Phương Dương há miệng cũng không được, ngậm miệng cũng không xong, kết quả Phương Vĩ lại thêm một câu, “Anh cũng không thể vì cưới Tần lộ mà bán đứng ba mình.”
Những lời này không khác gì con dao đâm thẳng vào tim, Phương Dương vốn không phải người nói dối, bị Phương Vĩ đả kích như vậy càng tức giận, cảm thấy những người này quá tiểu nhân, thở phì phò nói, “Bây giờ tôi không nói, chẳng lẽ đến bên kia, dượng bọn họ sẽ không nói với dì cả sao? Tôi thật sự là không hiểu, gạt có tác dụng cái gì? Dì cả, bây giờ con nói hết với dì, con là con trai nên có những lời khó mà nói, nhưng cục công an bắt người luôn luôn nói chứng cứ.”
Ý của lời này rất rõ ràng, Phương Bình trừng mắt Trương Ngọc Văn, Trương Ngọc Văn nếu có thể chống lại được mẹ gã, đã không ở thành phố nhỏ chờ đợi nhiều năm như vậy.
Gậy chống của bà cụ vừa rớt xuống đất, Trương Ngọc Văn thiếu chút nữa quỳ xuống đất rồi.
Vốn chuyện này luôn giấu giếm không ngừng, Phương Dương lời ấy nói đúng, bọn họ không nói, Tần Liệt Dương chắc chắn sẽ nói, bọn họ bắt đầu nói như vậy chỉ vì lừa gạt Phương Bình.
Người đã đến, cũng không thể tận mắt nhìn em trai ruột của mình bị đưa đi chết, dù sao vẫn sẽ nói vài lời.
Đây mới là mục đích chính của bọn họ.
Trương Ngọc Văn đành phải đem toàn bộ mọi việc kể lại từ đầu đến cuối, sau đó Lã Bình bắt đầu nài nỉ bà cụ, “Là Hải Đông anh ấy bị mỡ heo làm mờ mắt, không phải giống như bọn họ nói rằng nhà của chúng ta tham lam tiền của nhà bọn họ, nhà của chúng ta còn thiếu tiền sao? Tiền chia hoa hồng của