Vào buổi tối, Tần Chấn dẫn theo Tần Liệt Dương đi họp mặt gia đình.
Hôm nay không có Phương Mai và Tần Phù, nhưng dẫn theo Lê Dạ và Đường Đỉnh Hân, thuận tiện còn thông báo cho cả nhà Tần Dũng, nơi họp mặt là hội sở trực thuộc Tần thị, nguyên tầng được đặt trước, chỉ còn lại hai nhà bọn họ.
Sau khi hai nhà hẹn thời gian xong thì gặp mặt ở cửa ra vào hội sở, Tần Liệt Dương đẩy xe lăn giúp Tần Chấn, Tần Dũng đi một bên, cứ như vậy vào cửa, sau đó quản lý hội sở vội vàng ra đón, cung kính nói, “Bà Lã đã tới từ sớm, đang chờ bên trong.”
Tần Liệt Dương dặn anh ta một tiếng, “Đừng để người không có phận sự đi lên, anh lên lầu nhìn xem mà phục vụ.”
Nghe được lần này là bàn bạc chuyện quan trọng, quản lý vội vàng xác nhận rồi cẩn thận suy nghĩ sắp xếp nhân viên thích hợp, loại đi những người nhiều chuyện, giữ lại một người được việc nhất giúp đỡ mình, những người khác đều cho rời khỏi tầng này.
Đồng thời cho bảo an canh kỹ ở cửa thang máy và cầu thang, không cho ai đi vào.
Tần Chấn nói với Tần Liệt Dương, “Không cần nghiêm trọng như vậy.”
Tần Liệt Dương trả lời ba hắn, “Không phải việc này không thể để người ta biết, con chỉ sợ bọn họ làm ầm ĩ, chuyện này truyền ra ngoài thì mất mặt.”
Tần Dũng ở một bên nói, “Anh, Liệt Dương lo lắng vậy là đúng, dù sao có đề phòng so với không có đề phòng tốt hơn.”
Vừa nói chuyện vừa đi đến cửa phòng riêng, cửa hơi mở, nhưng bên trong không có một chút tiếng động nào, Tần Dũng đẩy cửa ra, ánh mắt đầu tiên đã nhìn tới Phương Vĩ và Lã Bình ngồi trên ghế sofa, bà cụ một mình ngồi ngay ngắn ở một bên, không biết Trương Ngọc Văn đã đi đâu, Phương Dương đứng bên cửa sổ ngẩn người.
Nghe thấy tiếng động, người trong phòng như sống lại, nhao nhao đứng lên chào hỏi.
Tần Chấn lập tức chào hỏi Phương Bình, “Chị cả, chị đã tới, đi đường mệt nhọc rồi.”
Phương Bình dù sao cũng là người có tự trọng, nhìn thấy Tần Chấn không tránh khỏi tự xấu hổ, bà cụ nói, “Aiz, đã đến, chị cả không còn mặt mũi gặp em.”
Chuyện này có thể trách Phương Hải Đông, trách Phương Mai, trách Lã Bình trách Phương Vĩ hay thậm chí là Phương Dương cũng có một chút liên quan, ai bảo Phương Hải Đông là ba anh chứ.
Nhưng chị cả Phương Bình hoàn toàn không có trách nhiệm gì cả, từ sau khi bọn họ phát tài, chị cả chưa từng mượn tiền của bọn họ, chưa từng nhờ bọn họ giúp đỡ, ngược lại là rất nhiều chuyện trong nhà, thí dụ như cưới gả tang sự của họ hàng, tảo mộ phụng dưỡng cha mẹ, đều do Phương Bình một mình làm hết, lại nói, Tần Chấn còn nợ Phương Bình một ân huệ lớn.
Tần Chấn vội vàng khoát tay, “Chị, chị nói lời này quá khách khí.”
Phương Bình đang muốn tâm sự với ông, chợt nghe thấy Lã Bình hỏi một câu, “A Mai đâu?”
Lúc này người nhà họ Phương mới nhìn qua đây, quả nhiên, chẳng những Phương Mai không tới, Tần Phù cũng không.
Chuyện khác thì thôi, Phương Bình là sợ Tần Chấn trong lúc tức giận đã làm gì Phương Mai rồi, vội vàng nói, “Cô em gái của chị luôn hồ đồ, nó không nên thân, chị thay nó xin lỗi nhà em…”
Tần Chấn nghe xong là biết Phương Bình có ý gì, vội vàng nói, “Không phải, chị cả, không phải.
Ngày hôm qua Phương Mai chịu kích thích khá lớn, ở bệnh viện nghỉ ngơi đến trưa vẫn chưa khỏe, em đã cho A Phù đưa mẹ nó ra nước ngoài rồi.”
Nghe được câu này, phản ứng đầu tiên của Lã Bình là nhìn về phía Phương Bình nói, “Chị, chị xem bọn họ nhất định là cố ý, tiểu Mai…”
Nhưng lời của ả còn chưa dứt đã bị bà cụ trừng trở về.
Đã nhắc tới chuyện của Tần Chấn hôm qua, Phương Bình tự nhiên không thể giả bộ hồ đồ, bà cụ nói tiếp, “Chị là đến đây mới nghe nói, nhưng em cũng biết, mấy đứa trẻ kia, trong miệng Ngọc Văn chẳng nói câu nào là thật, chị thấy Vĩ Vĩ cũng không khác lắm, ngược lại là Dương Dương thành thật hơn, nhưng đó là ba của nó, nó cũng không tiện nhiều lời.
Chị hỏi bọn nó một lần, mấy lời đó cũng không dám tin.
Tiểu Tần, chị biết rõ em làm người luôn luôn công chính, em nói cho chị nghe đi, thật ra đã xảy ra chuyện gì.”
Bà cụ trịnh trọng hỏi, Tần Chấn cũng nghiêm túc, thở dài nói, “Chuyện này do Liệt Dương xử lý, để nó nói đi.”
Điều này cũng nên, dù sao cũng nên tìm người thích hợp để kể lại tình hình thực tế mới phải.
Tần Liệt Dương thành thật đứng lên, gọi một tiếng dì cả, kể lại mọi chuyện.
Hắn đã quen làm việc nhanh chóng dứt khoác, một chuyện kể lại vô cùng đơn giản rõ ràng, không bao lâu đã giải thích hoàn tất.
Tần Chấn mới thở dài nói, “Chị cả, làm anh em nhiều năm như vậy, năm đó em như thế nào chiếu cố Hải Đông chị hẳn là biết rõ.
Em làm sao có thể ngờ được anh ấy sẽ đối với em như vậy.
Em nói em khó chịu, sợ là bên nhà chị sẽ không tin! Nhưng em thật sự rất khó chịu.”
Khi ông nói xong, Lã Bình tự nhiên là muốn tiếp tục năn nỉ, đáng tiếc có bà cụ ở đây, đã nói trước để bà cụ nói chuyện thì ả phải câm miệng, chỉ có thể nhịn.
Chợt nghe bà cụ nói, “Được rồi, chị đã nghe đủ hai bên nói, chuyện này xem như chị đã nghe toàn bộ.
Nói như vậy, không cần biết các người che giấu như thế nào,” bà cụ nhìn Lã Bình và Phương Vĩ, “cũng không cần biết các người tức giận như thế nào,” bà cụ nhìn Tần Chấn và Tần Liệt Dương, “Chuyện này thật ra rất đơn giản, em trai không nên thân của chị ăn trong bát nhìn trong nồi, dụ dỗ Phương Mai lấy danh nghĩa vì tốt cho A Phù, một bên tổn hại lợi ích của Tần thị, một bên còn tìm người giết em rể.
Lời này không sai chứ.”
Người nhà họ Tần tự nhiên không có gì dị nghị, nhưng Phương Vĩ lập tức phản bác, “Bác cả, ba cháu chỉ là làm theo lời của cô nhỏ thôi, ba không phải cố ý.” Trương Ngọc Văn cũng thiên vị cậu của gã đấy, “Mẹ, mẹ nói vậy hơi quá đáng.
Nếu dì nhỏ không tìm cậu, cậu có thể làm như vậy sao?”
Phương Bình nghe xong thì cười, bà cụ hỏi bọn họ, “Đừng nói nguyên nhân, hãy nói sự thật, sự thật là như thế đúng không?”
Một đám người không lên tiếng.
Sự thật đều đang ở chỗ cảnh sát còn gì, bọn họ giải thích nhưng không có chứng cứ, cho nên chỉ có thể bám víu vào nguyên nhân không phải cố ý, vì giúp đỡ Phương Mai thôi.
Bà cụ thấy bọn họ không lên tiếng, mới nói, “Em rể, chị làm sáng tỏ một chuyện với em, trước khi đến chị không biết chuyện này, còn tưởng rằng đây chỉ là mâu thuẫn gia đình.
Sau khi đến nhà họ Phương, cháu trai không nên thân của em,” bà cụ chỉ vào Trương Ngọc Văn, “mới nói chân tướng cho chị biết, nếu không, chị nhất định không đến, chị không còn mặt mũi để gặp em.”
“Nhà họ Phương chúng ta, tổ tông cũng không có ai có tiền đồ, nhưng cũng không có người làm chuyện phạm pháp, không hiểu sao đến thế hệ này, khó khăn mới có người phát tài rồi, vậy mà lại là tên súc sinh dám giết người.
Chị hận,” bà cụ vỗ ngực, “hận em mình tại sao không biết đủ, hận em mình vì sao không nghĩ tới tình thân, tiền có nhiều hơn nữa thì đến chết cũng không thể mang theo, Hải Đông đã có nhiều như vậy rồi, nhiều hơn nữa thì có ý nghĩa gì?”
Bà cụ khoát tay không cho người khác nói chen vào, nhìn Tần Chấn nói, “Nhà họ Phương không cho em người vợ tốt, còn xuất hiện người anh vợ như vậy không biết nhân nghĩa, là nhà họ Phương chúng ta có lỗi với em.
Nhưng chị phải nói câu không biết xấu hổ, cha mẹ hai nhà đều không còn, chị coi như lớn nhất.
Cho dù chị không muốn thế nào đi nữa, chị cũng phải đến hòa giải.”
“Không,” Tần Chấn nói, “Chị cả, chuyện này không liên quan đến chị, tiểu Mai bên kia chị cứ yên tâm, em sẽ không giận chó đánh mèo với cô ấy đâu.”
“Em là người tử tế.” Phương Bình nghe xong câu này mới yên tâm hơn phân nửa, Phương Hải Đông là gieo gió gặt bão, nhưng Phương Mai chỉ là không rõ ràng, nếu ngay cả hôn nhân của bà cũng mất thì phải làm sao.
Bà cụ tiếp tục thở dài, “Gặp được em là may mắn của Tiểu Mai, Hải Đông bị quỷ ám rồi.
Nhưng chuyện này nói đến đây thôi, em tử tế hơn nữa thì chuyện này cũng không thể nhân