Đại Hùng vì chuyện bạn trai cũ mà đau lòng cả chặng đường, sau khi hỏi Lê Dạ xong thì than thở oán giận mãi, nếu cậu là con gái, Lê Dạ đã hận không thể lập tức nói sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu rồi.
Đáng tiếc, cậu là con trai thân cao mét tám nặng gần tám chục ký, Lê Dạ chỉ có thể bên cạnh im lặng nghe mà thôi.
Mọi người dừng chân nghỉ ngơi ở thôn Bắc Hoa dưới Bắc Hoa Sơn, ở đây không phải nơi đi vẽ thực địa cố định nên không có chỗ nghỉ chân được xây dựng sẵn để ở.
Cũng may nơi này phát triển cũng được, có du lịch nông thôn, đoàn người vào ở.
Tiểu Hùng vốn muốn rủ Lê Dạ ở chung phòng để tâm sự, ai dè Tiểu Châu chen vào nên đành phải từ bỏ, Đại Hùng tiếc nuối nửa ngày.
Có điều oán giận không được bao lâu, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của đi vẽ thực địa còn nghiêm ngặt hơn đi học, sáng sớm bảy giờ rời giường, buổi tối chín giờ đi ngủ, lúc tám giờ rưỡi còn một đợt kiểm tra phòng ngủ.
Ngoài ra vì để an toàn nên chuyện gì cũng phải làm cùng lúc, buổi sáng tám giờ đến mười một giờ rưỡi, buổi chiều hai giờ tới sáu giờ, là thời gian tập trung vẽ thực địa, không được phép rời khỏi đội ngũ.
Lúc vẽ thực địa đều phải lên núi, mọi người điên lên làm ầm ĩ vô cùng, mỗi ngày đều phải sáng lên núi tối xuống núi, mọi người cực kỳ mệt mọi, về phòng chỉ hận không thể lập tức đi ngủ, nào có thời gian tìm Lê Dạ.
Thật ra sức khỏe Lê Dạ không được tốt, tuy hiện tại đã có thể đứng dậy đi lại, nhưng Bắc Hoa Sơn đi không được.
Hơn nữa Lê Dạ tuổi không còn nhỏ lại có người chăm sóc, Hứa Nhất Sơn tương đối yên tâm, chỉ yêu cầu anh đi vòng vòng trong làng, vẽ người và phong cảnh.
Mỗi ngày thầy đi về sẽ kiểm tra.
Bởi vì ở đây cách nhà Lê Dạ không xa, lái xe chỉ hơn mười phút, Lê Dạ cùng ngày xin được trở về thăm nhà, nhờ Tiểu Châu chở anh đi.
Anh vốn không phải sinh viên chính quy, sức khỏe không tốt, Hứa Nhất Sơn phóng khoáng đồng ý.
Ngược lại Đại Hùng mỗi ngày đều phải leo núi cả người héo úa vô cùng đáng thương liếc anh: “Chú Lê chú thật là vô lương tâm, nỡ lòng nào vứt bỏ mọi người vậy chứ.”
Lê Dạ bị cậu làm cho buồn nôn nổi đầy da gà, vội vàng dẫn Tiểu Châu đi.
Làng của Lê Dạ có tên Nam Trang, thuộc ngoại ô Nam Thành nhưng nằm gần thành thị, lúc Lê Dạ còn nhỏ thì nó vẫn là thôn làng, bây giờ chung quanh toàn nhà cao tầng.
Đúng rồi, bây giờ thôn bọn họ đã nằm trong thành thị, mấy năm trước đã muốn quy hoạch, tiền bồi thường cũng tương đối cao, mọi người đều chuẩn bị sẵn sàng, ai dè thôn bọn họ có một gia đình nổi tiếng vô lại, há mồm đòi mười triệu tiền bồi thường, nhà này không có tiền nhưng rất khốn nạn, hai bên kéo dài riết rồi hủy luôn.
Hôm nay khu đất này mọc lên rất nhiều nhà cao tầng, đều cho thuê nhà trọ, thành ra có chút lộn xộn.
Còn căn nhà đất cũ kỹ nhà họ Lê vẫn vậy, ngày càng có vẻ rách nát.
Bọn họ tới khá gấp gáp nên Lê Dạ không có thời gian đi gặp chú Lý Đại Tráng, trước tiên về thẳng nhà.
Cửa lớn có khóa, Lê Dạ mò mẫm góc tường một hồi, móc ra một cái chìa khóa, mở cửa.
Không ngờ ngôi nhà lại rất sạch sẽ, các loại rau củ trong vườn vẫn y như cũ, giữa mùa hè, ớt và khổ qua đều sinh trưởng rất tươi tốt, hẳn là thím Lý cảm thấy bỏ hoang rất đáng tiếc nên vẫn tiếp tục gieo trồng.
Chuồng gà trống không, mặt đất trong sân sạch sẽ, ở đây tốt hơn nhiều so với thế giới xô bồ ngoài kia, nhìn nơi này giống như đã vài chục năm rồi vẫn không thay đổi gì.
Lê Dạ vuốt ve vài chùm nho lẻ loi trên giàn, hướng về phía Tiểu Châu nói, “Mỗi ngọn cây ở đây đều hơn mười năm rồi, chủ yếu là tôi trồng hồi còn nhỏ.
Bây giờ đã bớt ra trái rồi.” Giàn nho này được hai người trồng lúc Tần Liệt Dương còn ở đây, chủ yếu là muốn có một giàn cây che nắng vào mùa hè thôi, vì quá nóng, hơn nữa nho cũng mắc, khi đó Tần Liệt Dương có nhiều bạn bè thân thiết, không biết hắn kiếm ở đâu xin được một cây nho được xem là rất ngọt còn dễ kết quả, chỉ là năm thứ hai hắn chia kịp ăn đã rời đi.
Tiểu Châu lúc này còn đang kinh ngạc nhìn xung quanh sân, cậu có thể được chọn đi theo Lê Dạ, là người Tần Liệt Dương tin tưởng, đã nghe rất nhiều tin đồn về mối quan hệ của Tần Liệt Dương và Lê Dạ, biết Tần Liệt Dương từng sống ở đây.
Nhưng chỗ này, cậu không nhịn được quan sát một vòng, thật sự quá giản dị, tường đất thấp còn nhấp nhô, cửa lớn là gỗ du cũ kỹ, nước sơn đỏ đã bong tróc, nhìn vô cùng loang lỗ.
Vườn rau và chuồng gà đều ở trong sân không nói, ngay cả nên đất cũng không được trét xi măng hay thậm chí là gạch nung, chỉ là đất, chỉ cần tưởng tượng một chút cũng thấy được quanh cảnh ở đây khi trời mưa.
Ánh mắt cậu nhìn thoáng qua gian nhà không tính lớn, không cần nhìn bên trong cũng biết trông nó ra sao, cái nhà cỡ này mà Tần Liệt Dương ở hai năm còn không muốn đi? Nhà họ Tần giàu lên đã mấy chục năm, khi Tần Liệt Dương còn nhỏ gia cảnh nhà hẳn rất tốt, hắn thật sự sống ở đây hai năm?
Lê Dạ không quan tâm đến cậu, anh mò mẫm trong một lu nước lớn một hồi, tìm được chìa khóa mở cửa phòng.
Bên trong vẫn y như lúc anh đi, giường chiếu được thu gọn, đồ đạc trong nhà được phủ vải, một lớp bụi dày, nhìn như lâu rồi không ai vào.
Tiểu Châu nhìn thấy không khỏi gọi anh, “Như vậy quá bẩn, tìm người quét dọn trước rồi trở lại.”
Đích xác không thích hợp để dọn vào ở, Lê Dạ có chút tiếc nuối nhìn thoáng qua, sau đó cầm điện thoại chụp tấm hình rồi mới lui ra ngoài.
Không ngờ lúc khóa cửa thì có một ông già đứng nhìn ngoài cửa, có lẽ không nhìn thấy Lê Dạ nên hùng hổ xông vào đi thẳng lại trước mặt Tiểu Châu, “Cậu sao lại đi vào đây, ở đây không có gì hết, đừng nhìn nữa.
Đi ra đi!”
Tiểu Châu thật sự bị hù, vội vàng giải thích, nhưng ông già lại không nghe, “Nếu cậu không đi tôi sẽ báo cảnh sát, nói cho cậu biết cảnh sát tới nhanh lắm, cậu là đồ ăn trộm!”
Lúc Lê Dạ đi ra ngoài thấy bộ dạng vừa cười vừa mếu của Tiểu Châu, anh nhìn kỹ ông già, dáng người cao ráo, rất gầy, mặc áo sơ mi sợi tổng hợp trắng ngắn tay, một tay để sau lưng, đây không phải là Tam Đại Gia sao? Nhiều năm trước lúc anh đi lưng của ông vẫn còn thẳng, giờ đã còng rồi.
Nhưng xem ra ông vẫn còn tai thính mắt tinh lắm, vừa ngẩng đầu lên nhìn, sửng sốt nói, “Đây không phải Tiểu Dạ