Tư tưởng Tần Phù thay đổi là có nguyên nhân.
Điều này cũng đúng thôi, cú sốc này quá lớn với cậu, chính là cảnh Đường Đỉnh Hân té xuống cầu thang ngày đó.
Cậu lúc đó bị mẹ đạp mạnh quá, vô thức cúi đầu ôm chân mình.
Ai dè đột nhiên nghe thấy tiếng hét hoảng sợ của Đường Đỉnh Hân, cậu gần như ngay lập tức ngẩng đầu, cậu nhìn thấy mẹ cậu đang giơ tay ra, Đường Đỉnh Hân té ngay trước mặt mẹ cậu, phản ứng đầu tiên của cô là hai tay quơ loạn xạ mong nắm được bất cứ cái gì, sau khi không với được cái gì, cô thu hai tay lại ôm bụng bảo vệ đứa con.
Cặp mắt của cô mở to hết cỡ không thể tin được nhìn cậu, cô nhìn cậu hét lên, “Con của tôi!”
Đường Đỉnh Hân gả vào nhà tuyệt đối không được hoan nghênh.
Bởi vì thủ đoạn của cô mà mỗi lần cùng nhau xuất hiện ở nhà chính, Tần Phù không thể không cùng cô diễn cảnh vợ chồng son ân ái, thật ra cậu cực kỳ chán ghét cô, dù sao bị gài bẫy như vậy còn phải trả giá bằng hôn nhân, không người đàn ông nào dễ dàng tha thứ.
Nhưng cho dù không thích đi nữa, mỗi ngày ngủ chung trên một cái giường, có một số việc cậu không thể không thấy.
Ví dụ như chuyện đứa con này.
Thời gian này Đường Đỉnh Hân rất an phận, ngoại trừ de dọa không cho cậu ngủ bên ngoài thì không còn gì nữa, thêm cả lần ký lại hợp đồng của ‘Đại Minh Thục Phi Truyện’ cũng vậy, mặc dù là anh cậu giúp Đường Đỉnh Hân tranh thủ cơ hội, cô cũng không nhúng tay vào, mỗi ngày cô chỉ lo dưỡng thai, động tác cô làm thường xuyên nhất chính là vuốt ve bụng mình, cô rất trân trọng đứa con này.
Nếu không phải vậy, mỗi ngày lúc nằm trên giường, Đường Đỉnh Hân đều bắt cậu phải sờ bụng cô, cậu vốn không muốn, cái bụng bằng phẳng của phụ nữ có gì mà sờ, đứa con này có lớn được như quả hạch đào hay không còn chưa biết.
Có điều Đường Đỉnh Hân thật sự quá hung dữ, cậu không muốn gây thêm chuyện, chỉ xoa hai cái cho có lệ.
Đường Đỉnh Hân sẽ nói cậu động tác hơi mạnh, đứa con sẽ đau, đương nhiên nếu cậu không nghe lời, vậy thì sẽ biến thành cảnh đánh nhau, tất nhiên cậu chưa thắng một lần nào, sau đó cậu đi hỏi thăm, cô gái có bề ngoài ngọt ngào như búp bê Barbie này không chỉ tâm đen, mà con thủ đoạn tàn độc, nghe nói hồi nhỏ cô ta từng bị bắt cóc, sau khi trở về liền tập Kickboxing, đối phó với cậu vốn không tốn công sức.
Cậu từng buồn bực hỏi cô, “Có cái gì hiếm lạ? Hai tháng có thể nhìn được cái gì?”
Câu trả lời của Đường Đỉnh Hân nằm ngoài dự đoán của cậu, “Cậu còn có thể cho tôi đứa con thứ hai hay sao? Tôi chọn con đường này thì tự tôi cũng biết mình phải đối mặt với tương lai thế nào.
Cậu ghét tôi như vậy tôi không có cách nào, khẳng định sẽ đối đãi lạnh nhạt với tôi.
Đứa con này có thể là đứa con duy nhất của tôi trong cuộc đời này, tôi muốn nhớ rõ từng khoảnh khắc lớn lên của nó.
Tất nhiên,” nói đến đây vẻ mặt cô đột nhiên trở nên rất hung dữ, “Cũng sẽ không để nó sống mà thiếu tình thương của cha.”
Cứ như vậy, mỗi ngày cậu đều sờ một lần có lệ chứ không thật sự quan tâm.
Cậu biết Đường Đỉnh Hân muốn cậu lâu dần sẽ có tình cảm với đứa con, đối với hành động này cậu chỉ coi thường.
Nhưng ở giây phút Đường Đỉnh Hân rơi xuống, cậu mới hiểu được đây là sự thật.
Mỗi ngày vỗ về đã biến thành một loại cảm giác, đứa con kia là của cậu, đứa con kia sắp mất rồi.
Cậu vội vàng lao qua như điên, nhưng cuối cùng vẫn chậm.
Cậu ôm Đường Đỉnh Hân đang chảy máu, mẹ cậu chỉ nhìn cậu hét lên, “Mẹ không có đẩy nó!” Một bên là vợ đã hôn mê đang chảy máu có khả năng sinh non, một bên là mẹ ruột đang trốn tránh trách nhiệm, giây phút đó cậu thật sự rất mâu thuẫn ―― Cậu có suy nghĩ rằng bà sao có thể đối xử với con của cậu như vậy.
Nhưng cậu vẫn cố nhịn xuống, người đó là mẹ cậu.
Cậu biết Đường Đỉnh Hân không giống phụ nữ bình thường, nhưng tay của mẹ cậu thật sự đang giơ ra, mà người này lại đang nằm ngã dưới đất, nhưng quan trọng nhất là cô ta quý trọng đứa con này vô cùng, muốn Tần Phù tin cô ta tự mình ngã xuống là không thể nào.
Huống chi, khi cô tỉnh lại chỉ lặng lẽ khóc cũng không nói một câu nào là mẹ cậu đẩy cô ta, chỉ có mẹ cậu vẫn chối không nhận, bà chưa từng hỏi một câu xem Đường Đỉnh Hân thế nào? Đứa nhỏ có sao không? Có ảnh hưởng gì về sau hay không? Cậu không dám chất vấn mẹ mình, cậu biết bà luôn dồn hết tâm tư để giúp cậu thành công, nhưng so sánh giữa hai người, cậu biết rõ ràng Đường Đỉnh Hân đáng thương hơn.
Chưa kể còn có đứa con.
Cho nên, Phương Mai nói ra lập trường rất rõ ràng, “Mẹ không đồng ý.” Tần Phù trả lời, “Con đã kết hôn rồi mẹ, con là đàn ông rồi, con cần cân bằng quan hệ gia đình nhỏ của mình với mọi người, hi vọng mẹ đừng làm con khó xử.
Hơn nữa con làm vậy cũng vì muốn để cho mẹ và Đỉnh Hân có khoảng cách để xoa dịu quan hệ, cũng trợ giúp sau này có thể ở chung hòa thuận.”
Phương Mai còn muốn nói thêm, nhưng Tần Chấn đã lên tiếng, “Con lớn rồi muốn dọn ra ngoài là bình thường, cũng có lợi cho bọn nó bồi dưỡng tình cảm.
Cứ vậy đi.
Nhớ thường xuyên về nhà chơi.”
Ở nhà họ Tần từ trước đến nay lời nói của Tần Chấn luôn có trọng lượng nhất, chuyện ông đã quyết định, ít nhất ngoài mặt Phương Mai không thể phản đối.
Nhưng chờ mọi người giải tán, Phương Mai gọi Tần Phù ra nói chuyện riêng, “Con thật sự nghĩ mẹ làm? Con bị tiểu yêu tinh Đường Đỉnh Hân kia lừa rồi, nó là người tâm ngoan thủ lạt, cái gì cũng làm được.
Bằng không nó không được hoan nghênh như vậy, làm sao có thể bước chân vào nhà họ Tần, nó chỉ muốn kéo con ra khỏi bên cạnh mẹ thôi.”
“Mẹ, không ai có thể lôi con đi.” Tần Phù không hề muốn nghe những lời này, lòng thù địch của mẹ cậu đối với Đường Đỉnh Hân quá lớn, cậu cắt ngang bà, “Con vĩnh viễn là con mẹ, con nhớ rõ ngày xưa mẹ ôm con khó khăn thế nào, chết cũng không bỏ cuộc mang theo con đi, tất cả những thứ con có đều là mẹ cho.
Mẹ, mẹ đừng cảm thấy nguy cơ, không có Đường Đỉnh Hân con vẫn sẽ cưới người khác, con dù sao cũng phải lập gia đình, phải trưởng thành.
Mẹ an tâm được rồi, mọi thứ mẹ muốn con đều có thể làm được, con sẽ không để mẹ thất vọng đâu.
Mẹ, mẹ tin tưởng con là được rồi, sau này không cần quá chú ý tới con như vậy nữa, mẹ cứ yên tâm sống với con là được rồi.”
Bởi vì Đường Đỉnh Hân còn ở bệnh viện, sau khi nói xong Tần Phù nhanh chóng mượn cớ đem cơm tới bệnh viện lái xe đi mất.
Tần Liệt Dương thấy