Khi Phương Mai vừa thu được tin tức từ chỗ Đường Đỉnh Hân, lập tức đi tới nhà Phương Hải Đông.
Lã Bình nhìn thấy chỉ gật đầu với bà, không mấy thân thiện.
Phương Mai cũng không lấy làm lạ, so với chị dâu trước của bà thì Lã Bình có chút nhỏ nhen.
Chị dâu đã mất là người trong thôn của bọn họ, từ nhỏ đã quen biết nhau, làm người rất sảng khoái, chuyện gì nên nói thì nói, không giấu giếm trong lòng.
Lã Bình hiện tại là khi Phương Hải Đông đã giàu lên mới cưới, điều kiện trong nhà không tệ, có chuyện gì cũng không nói thẳng, chỉ nói bóng gió thế này thế kia, tuy Tần Phù chơi thân với Phương Vĩ thì bà vẫn không thể thích Lã Bình, theo lời của Tần Phù thì bà ta là người trong bụng đầy toan tính.
Nhưng lần này thái độ như vậy hẳn là ghim chuyện sinh nhật.
Hôm đó Tần Liệt Dương và Tần Phù bỏ đi giữa chừng, còn để lại câu chúc “Mỗi năm đều có ngày này, mỗi tuổi đều có hôm nay”, tuy lúc đó Lã Bình còn khách khí không nói gì, nhưng từ ngày đó trở đi, chỉ cần gặp riêng nhau là ả ta luôn thái độ này.
Phương Mai là bà chủ Tần thị, nói thật lòng thì bà vốn không thèm quan tâm Lã Bình nghĩ gì, dù sao tập đoàn Tần thị là của nhà họ Tần, Phương Hải Đông còn phải dựa vào Tần thị, tất nhiên là phải xem mặt bà mới đúng.
Nhưng mà, ai bảo bây giờ Phương Mai phải dựa hoàn toàn vào Phương Hải Đông mới được đây, cho nên thái độ với Lã Bình không khỏi khách khí hơn một chút.
Lã Bình chỉ nói đến rồi, Phương Mai không lập tức đi vào mà hỏi, “Ngọc Văn về rồi à.”
Hai ngày trước Trương Ngọc Văn dẫn con lên đây để học đại học, Phương Vĩ không có ở đây, Tần Liệt Dương và Tần Phù đều thấy gã chướng mắt, mọi chuyện đều do Phương Dương giúp đỡ.
Nếu như nói ả bị Tần Liệt Dương và Tần Phù làm cho tức nghẹn thì Trương Ngọc Văn chính là đầu sỏ gây nên chuyện này, Lã Bình có thể dễ chịu với gã sao?
Lã Bình thoải mái ha ha cười, sau đó nói, “Không ở đây thì ở đâu?! Gã làm gì lại quay về? Gã muốn ở lại Bắc Kinh đấy.”
Phương Mai lập tức giật mình.
Trương Ngọc Văn ở nhà của Phương Hải Đông, lại là đàn ông, cũng không thân thiết với bà như Phương Hải Đông, cho nên có nhiều chuyện gã ta không nói thì bà không biết được.
Lã Bình thấy bà giật mình mới hừ một tiếng, “Cái khoa nhỏ đó làm mai một tài năng của gã, gã muốn thử sức lập nghiệp ở Bắc Kinh một phen, còn bám theo Hải Đông kiếm một chức vị trong công ty cho gã, còn nói không cần vị trí gì cao lắm đâu, làm giám đốc là đủ rồi.
Đúng là người nhà họ Phương.” ả lại thì thầm thêm một câu, “Thật hay ho.”
Câu đúng là người nhà họ Phương hoàn toàn kích thích nội tâm đang căng như dây đàn của Phương Mai, khiến cho bà cực kỳ khó chịu, nhưng bà biết làm sao chứ, chỉ nghĩ vì mặt mũi của Phương Hải Đông mà nhẫn nhịn thôi, có điều câu này có là Phương Hải Đông cũng nghe không lọt tai, đáp trả thẳng thừng, “Chị không phải à?”
Lã Bình lại nghẹn muốn chết, nhưng có thể nói gì bây giờ.
Phương Mai không thèm để ý tới ả nữa, bỏ đi vào phòng sách, Phương Hải Đông quả nhiên ở bên trong, không ngờ bên trong có thêm một người quen, Trương Ngọc Văn.
Trương Ngọc Văn thấy bà thì chào dì nhỏ, người đã hơn bốn mươi tuổi, thấy bà giống như nhặt được vàng, “Dì nhỏ tới rồi, đúng lúc cậu nói có chuyện cậu không quyết định được, dì nhỏ giúp cháu đi, cháu không muốn làm việc ở dưới quê nữa.
Đàn ông thì nên có sự nghiệp, Bắc Kinh tốt như vậy, cháu phải đến xông xáo chứ.”
Phương Mai nhìn Phương Hải Đông, mặt anh bà phải nói là khó coi, tất nhiên rồi, nên nói đều đã nói, e là Trương Ngọc Văn không chịu nghe.
Nếu lúc nãy Lã Bình không nói câu đó, việc này Phương Mai thật là không muốn lo, chị cả cũng không mong Trương Ngọc Văn ở Bắc Kinh, chưa kể gã cũng không phải viên ngọc tốt.
Còn hiện giờ trong lòng bà đúng là nghẹn một hơi, Đường Đỉnh Hân bà còn có thể nhét vào phòng thiết kế, huống hồ là cháu trai? Nói thẳng, “Không phải muốn vào Tần thị sao? Chuyện này thì có gì khó.
Cháu lớn nhà mình, muốn xếp vào đâu mà không được, cháu yên tâm, chuyện này để dì lo.”
Trương Ngọc Văn lập tức vui vẻ.
Cảm ơn mấy lần mới đi ra.
Phương Hải Đông nhíu máy, “Liệt Dương sẽ không đồng ý.”
Phương Mai mới nói, “Anh họ, có gì mà đồng ý hay không.
Với lại không được thì cho qua chỗ A Phù, công ty ảnh thị vẫn do nó làm chủ.” Bà đã nói vậy thì Phương Hải Đông tự nhiên không lo nữa, sau đó đổi chủ đề, “Sao lại đến vào giờ này? Có chuyện gấp?”
Bấy giờ Phương Mai mới nhớ ra mục đích mình tới đây, vội vàng nói, “Tưởng Thụy Lâm vừa tới nhà của em.
Ông ấy tới muốn nhắc tới chuyện kết hôn, với Tần Liệt Dương.”
Câu đầu tiên còn đỡ, câu thứ hai khiến nét mặt Phương Hải Đông cũng nghiêm túc hơn.
Ở điểm này lập trường của Phương Hải Đông và Phương Mai hoàn toàn giống nhau, bọn họ sẽ không cho phép Tần Liệt Dương có một nhà vợ vô cùng lớn mạnh như vậy, bằng không hai người bọn họ có ba đầu sáu tay cũng không còn đất dụng võ.
Phương Hải Đông cau mày, nói, “Em chắc không? Là muốn kết hôn với Tưởng Vũ Văn?” Lão cũng tự hiểu Phương Mai đích thân tới đây nói thì chuyện này phải chắc chắn rồi, hỏi câu này chẳng qua là hỏi lại theo bản năng thôi, sau nói thêm, “Theo lý thì không nên.
Tưởng Vũ Văn từng yêu đương với Tần Phù, còn bị từ hôn, chuyện này nhà họ Tưởng rất tức giận, sao có thể lại suy nghĩ đến nhà họ Tần.
Còn nữa, cho dù là coi trọng, cũng không thể không để ý mặt mũi mà tự mình tới như vậy chứ, ít ra cũng phải có người trung gian.”
Mấy lời này nói với Phương Mai thì có tác dụng gì, bà trả lời, “Người cũng đã tới, em chính tai nghe thấy.
Có phải là Tần Liệt Dương tự mình tranh thủ không? Có khi nó cũng nhắm tới nhà họ Tưởng.”
Phương Hải Đông lắc đầu, “Không có khả năng.
Nếu là Tần Liệt Dương tranh thủ thì phải do nó chủ động nói ra mới đúng, để nhà em đi dạm hỏi, cáo già như Tưởng Thụy Lâm, chuyện chui chỗ trống như này, với hắn cũng không tốn tới 10 phần lực, chuyện này không liên quan tới Liệt Dương.
Chưa kể, gần đây hắn rất bận làm gì có thời gian đi lo mấy chuyện này?”
Nhắc tới chuyện bận rộn của Tần Liệt Dương, Phương Mai bĩu môi, “Bận rộn con khỉ, bận rộn mà còn lái xe suốt đêm đi Nam Thành năm lần bảy lượt.
Chẳng hiểu nó nghĩ gì trong đầu, hết chuyện rồi lại đi yêu đương với đàn ông, từ nhỏ đã không nghe lời, lớn rồi vẫn khiến người khác lo lắng.”
Có một suy đoán không tốt mơ hồ hiện lên trong lòng Phương Hải Đông, chẳng lẽ Tưởng Thụy Lâm vừa ý Tần Liệt Dương rồi.
Vậy thì không dễ xử lý, địa vị hai nhà ngang nhau, con trai con gái đều xuất sắc, coi như hai bên không có tình yêu thì vì sự nghiệp ngày càng đi lên, rất có thể liên kết thành thông gia.
Lão nghe Phương Mai cằn nhằn, nhíu mày nói, “Chuyện này không thể thành được.”
Phương Mai lập tức gật đầu, “Nhất định không thể thành được, nếu không em gấp gáp tìm anh làm gì.”
Phương Hải Đông mới nói, “Chuyện di chúc sao rồi?”
Chuyện di chúc là do Tần Chấn đề xuất, lúc ấy là sau khi Tần Liệt Dương và Phương Mai trở mặt.
Phương Mai không phản đối, nhưng theo ý kiến của Phương Hải Đông đề nghị thêm một điều kiện, Tần Liệt Dương muốn thừa kế Tần thị, nhất định phải có con.
Lý do còn rất đường hoàng, không thể để Tần thị rơi vào tay người ngoài được.
Tần Chấn cũng thấy điều này không phải vấn đề gì lớn, Phương Mai còn nói thêm Tần Liệt Dương không chịu yêu đương như vậy không biết bao giờ mới có cháu, Tần Chấn cũng nghĩ vậy nên đồng ý, với lại lấy điều kiện này khích lệ hắn sớm ngày cưới vợ sinh con.
Sau khi hai người thỏa thuận xong đã tìm luật sư công chứng.
Có điều gần đây sức khỏe Tần Chấn rất tốt nên không có công bố di chúc, muốn chờ qua năm mới có thời gian thì nói.
Phương Mai gật đầu, “Đã xong rồi.”
Phương Hải Đông nghe xong thì yên lòng, “Chuyện Lê Dạ nên truyền ra ngoài thôi.”
Phương Mai ngạc nhiên a một tiếng.
Phương Hải Đông hỏi bà, “Sao nào, bây giờ không lan truyền tin này ra ngoài, đợi chuyện Tưởng Thụy Lâm xong rồi, A Phù lập tức không còn chỗ dung thân.
Em tự suy nghĩ đi, Tưởng Vũ Văn từng bị A Phù cho rơi đó, Đường Đỉnh Hân cướp bạn trai trong tay cô nàng, đợi vào cửa rồi Tưởng Vũ Văn còn để cho hai đứa nó sống yên?”
Phương Mai phất phất tay, “Không phải, em chỉ lo lão Tần không chịu nổi.
Sức khỏe của ảnh không còn tốt như xưa, lỡ bị chọc giận thì làm sao?”
Phương Hải Đông lập tức tiếp lời, “Vậy thì em suy nghĩ đi, đây là biện pháp duy nhất rồi đó.”
Phương Mai sợ nhất là dáng vẻ của Phương Hải Đông mỗi lần nói để cho bà tự quyết định, những năm gần đây bà đều xem Phương Hải Đông như là người đáng tin cậy nhất, nhất là sau khi Tần Chấn ngoại tình, bà bị bắt cóc, bà càng cảm thấy chỉ có người nhà mẹ đẻ mới đáng tin.
Chồng rốt cuộc chỉ là người ngoài thôi.
Bà biết anh trai bà nói lời giữ lời, đã nói cho bà tự suy nghĩ sẽ cho bà tự suy nghĩ, sẽ không ra tay giúp đỡ.
Bà do dự cả buổi, cuối cùng vẫn đồng ý, “Có thể nhẹ nhàng một chút không? Đừng để lão Tần tức giận quá độ.”
Phương Hải Đông nói, “Cứ để anh lo.”
Tuy Tần Liệt Dương gặp mặt Tống Hoành Ly rồi, nhưng chỉ một lần nói chuyện đàn áp hắn cũng không hề hi vọng lão ấy sẽ lạc đường biết quay đầu, dù sao tư duy bình thường của một người, đều sẽ lựa chọn tin tưởng Phương Hải Đông sẽ cho người đó tương lai càng tốt hơn, người đó lại càng khó tỉnh lại.
Ngày hôm sau đúng y như những gì Tần Liệt Dương nghĩ, những trang đầu báo chí do bọn họ đặt trước chỉ in “Hai”, Báo Đô Thị không có bất kỳ phản ứng hay thái độ nào.
Trái lại Lưu Thành bên Công ty Kiểm Trắc Á Uy đã có tin, ban đầu gã còn không chịu thừa nhận, nhưng chuyện này nhất định phải có người sai khiến, sau đó cảnh sát điều tra được tài khoản ngân hàng hai tháng gần đây của lão phát hiện có vài dòng tiền bất thường chảy vào, mỗi lần khoảng 150,000 tệ, tổng cộng bốn lần, lão không trả lời được nguồn gốc của số tiền này.
Tần Liệt Dương đương nhiên biết rõ, nguồn gốc số tiền này nhất định là tới từ chỗ Phương Hải Đông, chỉ không biết ở giữa rẽ bao nhiêu lối thôi.
Trước mắt thì ảnh hưởng từ sự kiện Formaldehyde đối với QUEEN đã dần qua đi, chuyện sau đó chỉ cần kết thúc ba ngày là có thể giải quyết, trạng thái đi làm của Tần Liệt Dương cũng từ khẩn cấp tăng ca đã biến thành đi làm thường ngày, có thể xin nghỉ phép.
Giống như sáng hôm nay, đã nói sẽ dẫn Lê Dạ tới chỗ đại sư Ninh, vì vậy Tần Liệt Dương và Ninh Trạch Huy trốn việc tập thể.
Sáng sớm vừa tỉnh dậy Lê Dạ đã tranh thủ nấu đồ ăn sáng, thuận tiện chăm sóc Tướng Quân, con chim này thật sự thông minh, Lê Dạ cho nó đồ ăn nó lập tức nói cảm ơn với anh, Lê Dạ rất vui, lại cho nó thêm nửa cái lòng đỏ trứng gà, nó lập tức ca ngợi Lê Dạ, “Anh rất đẹp trai.
I love you.”
Tần Liệt Dương rời giường, vừa vặn nghe được câu đó, hừ với nó, “Các người không phải đồng loại, yêu đương cũng vô dụng.”
Sau khi ăn xong, hai người lái xe tới chỗ hẹn với Ninh Trạch Huy, đi thẳng tới một thôn ở vùng ngoại thành.
Nơi này rất khác với nơi thành phố đô thị hóa như Bắc Kinh, tuy đường đất đã đổi thành đường nhựa, nhà ở xung quanh xây dựng rất đẹp, nhưng vẫn có những chỗ quen thuộc với Lê Dạ, ví dụ như hàng cây bắp phơi nắng chung quanh tường, trên đường có mấy con chó đang chạy giỡn, còn có mấy con chó con chạy đua với nhau.
Lê Dạ hâm mộ nói, “Ở Bắc Kinh mà tìm được nơi này thật tốt.”
Ninh Trạch Huy nói với anh, “Ông cậu của tôi rất thích ở đây, chỗ này là ông mua mười mấy năm trước rồi, có điều khi đó Bắc Kinh vẫn chưa phát triển quy mô lớn như bây giờ, nơi này giá cũng rẻ.
Chẳng phải hai năm trước Bắc Kinh mở rộng nên không cho mua bán đất thổ cư ở nông thôn nữa hay sao? Người nhà kia còn tới kiếm chuyện suốt, may mà ông cậu có chút tiếng tăm nên mới có thể thương lượng xong, anh cứ tới xem sẽ biết.”
Nhà của ông cậu Ninh Trạch Huy ở khu vực sâu nhất trong thôn, nằm sát bên núi.
Nhìn sơ qua thì ngôi nhà đó không khác mấy với những nhà còn lại trong thôn, chỉ cao lớn hơn một chút.
Ninh Trạch Huy rất quen thuộc đi vào, vươn tay qua cổng vòm chọt chọt gì đó, sau đó đẩy cửa ra, “Vào giờ này thì tám phần là ổng không có nhà, nếu không có trong phòng làm việc thì là đi lang thang trong thôn tám chuyện với mấy người già, hoặc là đi dạo trên núi.”
Vừa nói vừa dẫn hai người vào nhà.
Nhưng vừa đi vào nhìn kiến trúc bên trong thì đến Tần Liệt Dương cũng lấy làm kinh hãi.
Một sân vườn nhà