Ninh Thành Sơn là một lão ngoan đồng trọn vẹn, làm việc không đáng tin chút nào.
Nhóm người Tần Liệt Dương ngồi chờ tới khi mặt trời xuống núi vẫn không có ai xuất hiện.
Ninh Trạch Huy gần như là nửa tiếng thì đi ra ngoài một lần, Tần Liệt Dương cũng không thấy sốt ruột gì, chỉ là hơi buồn chán, đi vòng vòng trong nhà ngắm cảnh, còn Lê Dạ vẫn ngồi im tại chỗ chờ.
Bấy giờ Ninh Thành Sơn mới vuốt chòm ria mép của mình, phải nói là rất thỏa mãn.
Chờ trời hơi tối rồi, trong phòng chỉ còn một mình Lê Dạ, ông ấy mới len lén chạy lại hỏi Lê Dạ, “Cậu làm sao có thể ngồi được như vậy?”
Lê Dạ cũng hết hồn, thiếu chút nhảy dựng lên, cũng may anh thường xuyên lái xe suốt đêm mới không hét lên, “Ai?” Sau khi hỏi thì anh thấy được một ông lão, râu tóc bạc phơ, tóc dài gom hết ra sau đầu cột thành chùm nhỏ, nếu mặc thêm đạo bào nhìn rất giống Trương Tam Phong trong phim truyền hình đó.
Trong nhà này e là chỉ có sư phụ tương lai Ninh Thành Sơn của anh mới chừng đó tuổi.
Anh nhanh chóng biết người đó là ai, lên tiếng chào, “Đại sư Ninh.”
Ninh Thành Sơn thấy anh bề ngoài trắng trẻo, người cũng điềm tĩnh, không phải người có tính cẩu thả, trong lòng rất thích anh.
Lại hỏi anh, “Cậu làm sao có thể ngồi yên thời gian dài như vậy?”
Lê Dạ rất muốn nói anh ngồi yên không phải vì cái gì khác, chỉ là chẻ củi rất mệt, cơ thể anh mới khỏe lại không lâu, lúc bắt đầu vận động tuy rằng làm cũng tốt, nhưng một hồi sau thì tay chân đã đau âm ỉ, anh phải ngoan ngoãn ngồi thôi.
Cho dù anh có thành thật thì cũng biết mấy lời đó không nên nói trắng ra, chỉ cười cười không nói.
Cũng may không đợi Ninh Thành Sơn hỏi lại, Ninh Trạch Huy và Tần Liệt Dương trở lại, chuyện này cứ vậy mà qua.
Ông đã khảo nghiệm người ta cả ngày rồi, đến lúc này rồi không thể tiếp tục lề mề nữa.
Huống hồ còn có Ninh Trạch Huy ở bên cạnh cổ động, lại hỏi Lê Dạ tuổi con gì chòm sao nào, ngày thường thích làm cái gì.
Mấy cái khác Lê Dạ đều trả lời, nhưng vừa hỏi chòm sao thì hơi ngỡ ngàng, chưa kể Ninh Thành Sơn nghe rất chuyên chú, còn đòi biết cho bằng được chòm sao.
Lê Dạ biết mới lạ, Tần Liệt Dương còn không biết.
Ninh Thành Sơn có chút tiếc nuối, chỉ có thể gật đầu, còn dặn dò, “Quay về thì tìm hiểu đi, ngày mai nói cho ta biết.”
Chuyện này cứ vậy mà quyết định ―― Dù sao nền tảng đạt yêu cầu rồi, hôm nay đến chỉ để xem có hợp hay không thôi.
Trái lại Lê Dạ rất ngạc nhiên, sau khi lên xe còn hỏi Tần Liệt Dương, “Chỉ đơn giản vậy thôi hả, ngồi một ngày là được?”
Về sau Ninh Trạch Huy có hỏi ông cậu của gã, Ninh Trạch Huy giải thích thế này, “Ngoại trừ các trình tự chế tác sơn mài, một món sơn mài thường đòi hỏi phải vẽ từ năm đến tám lớp, đánh bóng còn chưa biết phải bao nhiêu lần, tính tình không kiên nhẫn có thể ngồi làm nổi không?”
Vì vậy gã thay Ninh Thành Sơn giải thích, mọi người nhờ vậy mới hiểu.
Sau khi trở về trung tâm, vốn Tần Liệt Dương còn tính chở Ninh Trạch Huy về nhà, nhưng gã lại nói địa chỉ khác, cũng không xa chỗ của Tần Liệt Dương lắm.
Tần Liệt Dương là người thông minh, không hỏi gì mà trực tiếp chở gã qua luôn.
Không ngờ vừa tới nơi đã thấy y mặc áo sơ mi hàng ngày, đứng dưới lầu chờ Ninh Trạch Huy.
Chờ xe dừng, Trác Á Minh đi ra.
Ninh Trạch Huy rõ ràng không ngờ được y sẽ chờ mình, vui vẻ ra mặt, “Không phải anh đang ngủ sao?”
Trác Á Minh cười hàm xúc nhìn gã, “Không phải anh gửi định vị qua WeChat sao? Bộ không phải muốn tôi ra đón à?”
Ninh Trạch Huy cũng tự biết nói không lại Trác Á Minh, nhưng trong lòng vẫn vui như hội, còn ngoài mặt thì xụ xuống, “Không tồi.”
Lê Dạ đã lâu không gặp Trác Á Minh, nhưng anh cũng có mắt nhìn, chờ hai người kia nói chuyện xong mới xuống xe, nói sao thì trước đây Trác Á Minh là bác sĩ điều trị chính cho anh, nói anh đi lại một chút cho y xem, lại giúp anh xem xương tay, phát hiện điều dưỡng rất tốt, lúc này mới nói, “Chăm sóc tốt lắm, nhưng nửa năm tới vẫn còn phải chú ý.”
Trời đã tối, hàn huyên xong thì bốn người giải tán.
Trác Á Minh dẫn Ninh Trạch Huy lên lầu.
Mới đầu hai người còn bình thường, chưa đi được mấy bước, không biết Trác Á Minh làm gì Ninh Trạch Huy, gã nhỏ giọng uy hiếp, “Anh đừng làm bậy, làm bậy thì người chịu thiệt là anh đó, chúng ta đã thỏa thuận, anh một lần tôi một lần.”
Trong giọng Trác Á Minh đều mang theo ý cười, “Tôi nói lời giữ lời, không bằng hôm nay làm hai lần đi, anh làm xong tới lượt tôi.” Vừa nói, Ninh Trạch Huy vừa bị lôi kéo, tên này nhất định là bị ăn rồi, gằn giọng mắng, “Cầm thú.”
Tần Liệt Dương và Lê Dạ vẫn còn đứng đó chưa đi, trên mặt là (⊙v⊙)
Tần Liệt Dương vừa có chút sợ dạy hư bạn nhỏ, vừa có chút chộn rộn muốn thử, muốn ngay tại đây thử cảm giác hôn môi trước mặt mọi người.
Nhưng khi nhìn Lê Dạ, phát hiện anh vậy mà không hề có vẻ bất ngờ gì, hắn lập tức thấy chuyện này không đúng.
Lê Dạ làm sao biết chuyện của hai người kia? Hơn nữa một người giữa đêm ở trên núi làm chuyện xấu còn sợ ông trời thấy, gặp chuyện như vậy mà anh lại không đỏ mặt?
Chờ lên xe rồi, Lê Dạ mới ngại ngùng nói, “Chuyện này anh đã sớm biết rồi.”
“Khi đó anh nằm viện, Trợ lý Ninh từ đầu không xuất hiện nhiều, sau đó đột nhiên mỗi ngày đều tới thăm.
Anh còn tưởng rằng cậu ấy chịu trách nhiệm đến nhìn anh mỗi ngày giúp em, nhưng sau đó phát hiện mỗi lần đến cậu ấy đều lơ đãng, thời gian ngồi lại cũng không lâu.
Mấy cô y tá không phải thường xuyên đến chỗ anh chơi sao? Líu ríu kể mỗi ngày Ninh Trạch Huy đều đeo bám bác sĩ Trác.
Lúc đó anh mới biết cậu ấy tới là vì bác sĩ Trác, có đôi khi cậu ấy ở trong phòng bệnh nói chuyện với anh, bác sĩ Trác vừa tới cậu ấy lập tức đứng thẳng.”
Có thế Tần Liệt Dương mới biết tên nhóc Ninh Trạch Huy bại lộ sớm như vậy.
Nhưng lời giải thích này cũng chưa đầy đủ lắm, hỏi thêm, “Thấy bọn họ như vậy anh không thấy kỳ lạ sao?”
“Thấy.” Lê Dạ nói, “Ngày anh xuất viện, bác sĩ Trác còn lôi kéo Trợ lý Ninh hôn môi mấy cái, ngay tại cửa lớn của bệnh viện, làm anh hết hồn, anh còn thay bọn họ nhìn chung quanh xem có máy quay nào không.”
Tần Liệt Dương cảm thấy rất tốt, hỏi anh, “Anh thấy chuyện này thế nào?”
“Cái gì như thế nào?” Lê Dạ không kịp phản ứng đã bị Tần Liệt Dương đè xuống, Tần Liệt Dương ghé vào lỗ tai anh nói, “Em cũng muốn ở trước mặt mọi người thử cách thân mật này.
Dường như kích thích hơn trong nhà nhiều lắm.”
Lê Dạ nghe hắn nói xong mặt đỏ bừng, đến giờ nghĩ lại đêm hôm đó tại đỉnh núi vẫn còn đỏ mặt đây nè.
Lập tức từ chối, “Không được, về nhà được không?” Tần Liệt Dương lắc đầu, Lê Dạ đành phải thêm điều kiện, “Có thể trong phòng tắm.”
Tần Liệt Dương có chút dao động, phòng tắm nha, mở đèn màu vàng lên, tắm rửa cùng với Lê Dạ, vừa tưởng tượng liền muốn bùng nổ.
Nhưng hắn vẫn muốn thử thêm xem điểm mấu chốt ở đâu, “Không đủ.”
Lê Dạ không còn cách nào, chỉ có thể lui thêm bước nữa, nói ra đề xuất hoang đường tối hôm qua của Tần Liệt Dương mà anh không chịu, “Nhà bếp cũng được.”
Tần Liệt Dương thỏa mãn, có điều vẫn ráng thêm thắt chào giá, “Có thể để đồ ăn lên người mà ăn không?” Lê Dạ cảm giác nhiệt độ cơ thể anh muốn cao hơn năm mươi