CHƯƠNG 110: ĐỜI THỨ NHẤT TẠO NGHIỆP – TỈNH NGỘ
Tác giả: Luna Huang
Sau đó không lâu Nhữ Hinh hạ sinh một nữ hài tên Trưởng Tôn Mạn Khiết, Trưởng Tôn Tề Duyệt lấy lý do nàng cần tịnh dưỡng mà giam giữ nàng trong Chính Vũ cung. Mọi người cũng liền tự hiểu đó chính là lãnh cung rồi. Ngoài trừ Trưởng Tôn Dĩ Hiên mỗi ngày ra vào thăm nàng thì cũng chẳng ai nhìn đến một hoàng hậu thất sủng như nàng nữa.
Nhữ Hinh mỗi ngày đều dùng nước mắt rửa mặt, Trưởng Tôn Dĩ Hiên bắt ghế, trèo lên hôn vào mặt nàng an ủi: “Còn nhi thần ở, không ai có thể khi dễ mẫu hậu, cả phụ hoàng cũng không được.”
Nhữ Hinh lau nước mắt, vừa định nói gì thì cửa mở ra, chỉ thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt ôm hai phi tần bước đến trước mặt nàng. Vốn nghĩ hắn bận rộn công sự hiện rảnh rỗi nhớ đến nàng, chính vui mừng lại nhìn thấy hai mỹ nữ ở bên người hắn để tâm nàng đau nhức không thôi.
Ánh mắt hắn tràn đầy khinh bỉ cùng chẳng đáng, cư cao lâm hạ nhìn nàng, nhếch môi hỏi: “Thế nào? Thấy hạ tràng Trẫm cố ý thiết kế cho ngươi thế nào? So với Trần hoàng hậu lại ra sao?”
Lúc này Nhữ Hinh mới bừng tỉnh câu hôm đó hắn nói với nàng, hắn không phải để nàng như Trần hoàng hậu, mà muốn nàng còn thảm hơn nàng ta. Cả ngươi Nhữ Hinh run mạnh, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Ngươi đừng quên binh quyền của Nhữ gia nắm trong tay vẫn là hơn ngươi rất nhiều.”
Trưởng Tôn Dĩ Hiên ôm lấy nàng như một người lớn vỗ về nàng, ánh mắt đầy thù hận cụp xuống không để người nhìn ra. Người phụ hoàng này hắn từ lâu đã không nhận thức nữa rồi, hắn phải mau mau lớn lên, mau mau cường đại, bảo vệ mẫu hậu.
Thiêm Hương bế Trưởng Tôn Mạn Khiết đứng ở bên cạnh Nhữ Hinh. Nàng là hạ nhân tuy không thể làm được gì Trưởng Tôn Tề Duyệt nhưng ít nhất lòng nàng vẫn hận hắn không ít. Chỉ có mỗi tiểu thư mới nhận không ra âm mưu của hắn mà thôi.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nhìn bộ dạng của Nhữ Hinh lúc này, có thể ví như một con cá nằm trên thớt mặc người chém giết vậy. Đắc ý ha ha bật cười nói với nàng: “Để xem vài ngày nữa ngươi có còn nói được lời này với trẫm hay không?” Nếu không phải nàng có trường sinh tỏa tiên đế ban thì còn lâu hắn mới để nàng sung sướng trong lãnh cung.
Hai nữ nhân kia tiến đến chỗ nàng thay nhau mắng chửi nàng, còn rút hết trâm phượng trang sức trên tóc trên người của nàng. Trưởng Tôn Dĩ Hiên hất tay bọn họ ra nhưng hai tay nào bằng bốn tay, lại nói khí lực của một tiểu hài tử bảy tuổi làm sao so được với bọn họ.
Thiêm Hương muốn giúp nhưng lại nghe được âm thanh lạnh lẽo của Nhữ Hinh vang lên ngăn lại: “Mặc bọn họ.” Nàng có thể thua trận nhưng tuyệt đối không thể thua khí thế được, nàng là một hoàng hậu, không thể như bát phụ cùng đám người này nháo được.
Trưởng Tôn Tề Duyệt nói được lời như vậy chứng tỏ hắn sớm có chuẩn bị trước. Hiện tại thứ nàng suy nghĩ không phải là mất đi trâm phượng trang sức mà là bình an của mọi người trong Nhữ gia.
Hai nữ nhân đó không ngừng mắng gì đó nàng nghe không lọt, nhưng lại nghe lọt một câu của một trong hai nữ nhân kia: “Hoàng hậu nương nương thật thức thời a, cố để lại khí lực sống đến vài hôm nữa a.”
Sau đó bọn họ trở về bên Trưởng Tôn Tề Duyệt, ném cho nàng ánh mắt khinh thường rồi xoay người rời đi. Sở dĩ Trưởng Tôn Tề Duyệt không phế hậu vị của Nhữ Hinh, là bởi vì hắn để cho nàng biết, hậu vị của nàng chỉ là hữu danh vô thực mà thôi, căn bản một tài nhân nhỏ nhoi vừa bước vào cung cũng sánh không được.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nàng vẫn còn có Thiêm Hương bên người, cùng trường sinh tỏa, nên đám phi tần kia không dám động đến nàng. Nhưng hôm nay hắn mang hai tú nữ mình vừa chọn được đến khi dễ nàng, trực tiếp đánh vào tôn nghiêm của nàng, nhưng nàng lại không có như bát phụ mà nháo với bọn họ, đây để hắn hoàn toàn không thể tận hứng.
Trưởng Tôn Dĩ Hiên ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Nhữ Hinh, âm thanh trong trẻo của tiểu hài tử hoàn toàn không hợp với ánh mắt thù hận của hắn lúc này: “Mẫu hậu, chúng ta không cần phụ hoàng, hắn phụ bạc người nhất định sẽ gặp quả bảo. Người còn nhi thần, nhi thần nhất định sẽ hiếu thảo với mẫu hậu, không để người thụ khi dễ.”
Nói gì thì nói, hắn vẫn còn thân phận thái tử, bảo hộ được mẫu hậu ngày nào tốt ngày đó. Còn phụ hoàng kia, hắn từ lâu xem như không có rồi. Nếu có một ngày, hắn đứng vững gót chân hắn nhất định thay mẫu hậu lấy lại tất cả. Nếu như thân phận thái tử này giữ không được, hắn mang mẫu hậu rời khỏi nơi đau lòng này.
Thiêm Hương cũng quỳ bên Nhữ Hinh an ủi: “Tiểu thư người đừng như vậy nữa, hoàng thượng hắn ngay từ đầu vốn chỉ muốn lợi dụng người mà thôi.”
Nhữ Hinh bấu chặt váy, cắn chặt hàm răng không nói lời nào. Câu này Thiêm Hương thường nói với nàng từ lúc Trưởng Tôn Tề Duyệt đăng cơ nhưng nàng vẫn không chịu nghe. Giờ đây, nàng nghe rồi, chỉ là, đã quá muộn để hối cãi.
“Ngươi nói xem, phụ mẫu bọn họ. . .”
“Vẫn còn trưởng công chúa, có lẽ họ vẫn sẽ không sao!” Thiêm Hương nhẹ giọng trấn an, kỳ thực lòng nàng cũng không chắc chắn. Trưởng Tôn Tề Duyệt ẩn nhẫn lâu như vậy sẽ không vì Trưởng Tôn Lăng Vân mà tha cho Nhữ gia đâu.
Nhữ Hinh ôm lấy Trưởng Tôn Dĩ Hiên, nhìn dung mạo của hắn giống phụ hoàng hắn như vậy, nàng đầy lòng đau. Không phải nàng nhìn không ra thái độ của Trưởng Tôn Tề Duyệt chỉ là nàng luôn gạt bản thân, hắn công sự bận rộn, nên mới có biểu hiện kia. Hóa ra giờ phút này, thế giới ảo nàng khó khăn lắm mới xây dựng toàn bộ sụp đổ, đến cặn cũng tìm không được.
Quả nhiên mấy ngày sau, vào một đêm mưa to Nhữ Hinh bế Trưởng Tôn Mạn Khiết trên tay, dỗ mãi mới ngủ thì Thiêm Hương xông vào báo: “Tiểu thư, không hay không hay rồi.”
“Chuyện gì?” Nhữ Hinh bất an hỏi. Tuy là hỏi nhưng trong lòng vẫn đoán được vài phần, chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi.
“Đại thiếu gia bọn họ ở chiến trường thất thủ không toàn mạng, tướng gia bị cáo phản quốc, hoàng thượng hạ lệnh tru di cửu tộc rồi, cả trưởng công chúa cũng thoát không khỏi. Xác chết bị vứt đến biên giới ở phía Tây không cho lưu trên quốc thổ.” Thiêm Hương dùng một khẩu khí nhanh nói hết một lượt chuyện mình biết.
Chỉ là nàng biết chậm hai ngày, nhưng cũng không thể trách nàng được, vì ở đây Trưởng Tôn Tề Duyệt phong tỏa mọi tin tức của các nàng với bên ngoài, mới lúc nãy nàng nghe được từ chỗ đám cung nữ mà thôi.
Nhữ Hinh ôm lấy Trưởng Tôn Mạn Khiết đội mưa một đường chạy đến ngự thư phòng. Thiêm Hương theo phía sau nàng.
Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy người đến như trong đoán của mình, khóe môi nhếch lên hình bán nguyệt mị người, “Thế nào? Đến đây muốn giết trẫm?”
“Hoàng vị của ngươi là nhờ có Nhữ gia mà có, ngươi vong ân phụ nghĩa như vậy?” Nhữ Hinh trừng mắt thở hổn hển mắng người.
Trưởng Tôn Tề Duyệt ngửa đầu cười ha hả, sau đó an nhàn tựa trên ghế nhàn nhạt nói: “Để có được hôm nay trẫm nhịn ngươi cùng Nhữ gia đã đủ rồi.”
“Nhữ Dao trẫm có chưa có được đã bị ngươi hại chết. Thiếp thất của trẫm ngươi cũng giết hết không ít. Cả hôn sự của ngươi cũng là dùng binh quyền bức trẫm.” Trưởng Tôn Tề Duyệt nhớ lại những lúc hắn nhẫn nhịn ánh mắt hận thù nhìn về phía Nhữ Hinh: “Tất cả những thứ đó là các ngươi nợ trẫm, trẫm là thuận theo thiên ý lấy lại mà thôi.”
“Mỗi lần ở bên cạnh ngươi đều khiến trẫm buồn nôn ngươi có biết không. Lấy dung mạo của ngươi, đến làm kỹ nữ cũng chẳng ai muốn,