CHƯƠNG 111: ĐỜI THỨ NHẤT TẠO NGHIỆP – HỐI HẬN
Tác giả: Luna Huang
Năm tháng trôi qua rất nhanh, Trưởng Tôn Tề Duyệt cuối cùng cũng phát hiện ra một điều, đó chính là trong hậu cung của hắn, ngoại trừ Nhữ Hinh thật lòng yêu hắn ra, thì đám nữ nhân kia đều là vì vinh hoa phú quý. Hắn luôn ghê tởm Nhữ Hinh vì thủ đoạn tàn bạo độc ác của nàng, nhưng từ sau khi nàng đi, hắn dần dần phát hiện đám nữ nhân kia ám hại lẫn nhau, đến hài tử vô tội chưa xuất thế cũng không buông tha.
Đám nữ nhân này giết người vì bảo vệ địa vị của bản thân cùng gia tộc, còn Nhữ Hinh, nàng giết người vì bảo vệ địa vị của mình trong lòng hắn, cũng là giết người nhưng mục đích lại hoàn toàn khác nhau. Thế nên hậu vị của nàng đến giờ đây hắn vẫn để trống, cả thái tử vị cũng trống, làm mồi nhữ đám nữ nhân kia. Mỗi ngày ‘câu cá’ như vậy cũng sẽ đến lúc hắn cảm thấy nhàm chán.
Đến lúc này đây đột nhiên hắn cảm thấy nhớ nàng rất nhiều. Lúc hắn ngồi ở ngự thư phòng mệt mỏi nàng cũng sẽ mang đồ đến cho hắn ăn, thay hắn bóp vai, xoa huyệt thái dương. Đám nữ nhân kia cũng làm như vậy, không phải thủ pháp không bằng nàng, mà tâm tư tình cảm dành cho hắn cũng không bằng được nàng, mà là bọn họ bất quá đều chỉ là cái bóng của nàng mà thôi, không thể để hắn hài lòng được.
Một hôm, được hưu mộc, Trưởng Tôn Tề Duyệt không cần thượng triều sớm, hắn theo thói quen bước đến Chính Vũ cung. Hôm nay là lần đầu tiên kể từ ngày Nhữ Hinh chết hắn bước đến đây. Nơi này ngoại trừ hoang sơ hơn, lạnh lẽo hơn, nhiều bụi hơn, cũ kỹ hơn, thì không có gì khác biệt.
Ở hậu hoa viên của Chính Vũ cung, là lúc trước vì lấy lòng Nhữ Hinh hắn đã cho người vì nàng trồng một rừng hoa đào, và chỉ có một cây lê duy nhất là hắn vì hận nàng mà trồng, lúc đó hắn muốn cùng nàng tách ra nên mới trồng cây này. Mà hiện nó như một lời nguyền vậy, hắn cùng nàng tách ra rồi, hắn hối hận rồi.
Hắn bước đến từng cây hoa đào rụng hết lá chỉ còn mỗi cành. Lúc này mới để ý đến, trên thân cây đào có một bài thơ.
“Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.”
Hắn cực kỳ không lý giải được, tùy tiện tìm vài cây, mà trên thân mấy cây đó cũng đều có khắt bài thơ y hệt như vậy. Cảm thấy lạ, hắn liền cho tìm cung nhân đã từng hầu hạ Nhữ Hinh ở nơi này đến hỏi chuyện. Quả nhiên cung nhân kia nói, mỗi lần hắn không đến Chính Vũ cung nàng cũng sẽ khắt bài thơ này lên một thân cây.
Nơi này nhiều cây như vậy, thiết nghĩ những ngày hắn không đến gặp nàng cũng không hề ít. Hắn vuốt ve những dòng chữ kia, cười tự giễu. Hắn luôn nghĩ Nhữ Hinh ngu ngốc, nhận không được sự chán ghét của hắn đối với nàng, không ngờ nàng nhận ra nhưng vì yêu hắn mà lựa chọn bỏ qua.
Từ lúc hắn sinh ra đến nay, đến ở trước mặt của phụ hoàng mẫu hậu hắn vẫn phải trang thật tốt, chỉ có trước mặt nàng hắn mới có thể giũ bỏ tất cả, làm bản thân hắn mà thôi. Đến cuối cùng, giờ phút này đây, ở bên cạnh hắn không có người nào để hắn có thể giải khai lòng mình.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Đám phi tần trong cung không ai biết hoàng hậu thế nào lại chết, cũng không biết Trưởng Tôn Dĩ Hiên cùng Trưởng Tôn Mạn Khiết đi đâu, cũng không dám hỏi đến. Nhưng từ khi bọn họ nhìn thấy Trưởng Tôn Tề Duyệt lúc nào cũng ra vào Chính Vũ cung liền tự hiểu rõ, lòng hắn có hình bóng của Nhữ Hinh.
Các nàng toàn bộ bắt trước từ hình dáng đến điệu bộ của Nhữ Hinh để lấy lòng hắn, thậm chí còn để nhi tử học tập Trưởng Tôn Dĩ Hiên lúc trước nữa. Có người mang cả mặt nạ y hệt Nhữ Hinh để hiến vũ, đương nhiên Trưởng Tôn Tê Duyệt thông qua các nàng thấy được hình bóng của Nhữ Hinh cũng không có nói gì.
Thế nên có người bạo gan tham dò hành tung của hắn sau đó biết được tối hôm đó hắn sẽ đến Chính Vũ cung, liền cố ý bỏ tâm tư học y như Nhữ Hinh lúc trước vậy, ngồi ở bàn đá dưới cây lê khảy hạc cầm. Nàng ta bắt trước y hệt từng động tác của Nhữ Hinh, cách ăn mặc, cách vấn tóc, kể cả nhạc khúc thuộc về nàng.
Dưới ánh trăng mập mờ Trưởng Tôn Tề Duyệt bước đến hậu hoa viên của Chính Vũ cung, nghe được âm thanh tâm tình kích động. Theo cầm âm bước đến chỗ cây lê, thấy được bóng lưng vừa xa lạ vừa quen thuộc, hắn lấp bấp rất lâu mới gọi ra miệng: “Hinh nhi!”
Nữ nhân kia hệt như nàng vậy lập tức buông bỏ tất cả xoay người chạy đến chỗ hắn. Dưới ánh trăng mở ảo nào có thể một mắt nhận ra ngay được, cho đến khi nữ nhân kia học nàng nhào vào trong lòng hắn, hai tay chậm rãi ôm lấy thắt lưng hắn rồi từ từ siết chặt, hắn nhận ra không phải nàng.
Mấy từ ‘nàng trở về thăm ta sao?’ vừa đến miệng tiêu tán không lý do, không hề có báo trước. Hắn lập tức đẩy nữ nhân kia ra, hạ xuống gò má của nàng một cái tát thật mạnh: “To gan, là ai cho phép ngươi bước vào nơi này.”
Không để nữ nhân kia kịp phản ứng van xin, hắn lập tức hạ lệnh: “Người đến, nữ nhân này dĩ hạ phạm thượng, chém đầu làm gương.” Hậu cung đông đảo, đến tên của nàng ta hắn cũng không thể nhớ nỗi, nhưng tên của Nhữ Hinh hắn lại khắt sâu trong não, hình bóng của Nhữ Hinh lại khắt sâu trong tim, có lẽ đời sau hắn cũng không quên được nàng.
Cũng không nhớ rõ hắn từ ghét nàng lại không biết từ lúc nào để nàng đi sâu vào trong lòng hắn, tẩy thế nào cũng không thể tẩy được. Nàng chính là điểm yếu nhất trong lòng hắn, hắn càng không muốn nghĩ lại càng không thể không nghĩ đến.
Sau đó, không nữ nhân nào dám bước vào Chính Vũ cung nửa bước. Cái chết của Nhữ Hinh cũng xem như là