CHƯƠNG 132: ĐỜI THỨ HAI BÁO ỨNG – THẢM KHỐC
Tác giả: Luna Huang
Sau bảy ngày, Nhữ Hinh cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt hồi cung. Trưởng Tôn Vĩnh Liêm bám lấy Nhữ Hinh không buông: “Hinh nhi thật thiên vị, lúc nào cũng chỉ biết thái tử, không để ý đến ta.”
“Nàng là thê tử của đệ đương nhiên biết đến đệ rồi. Chi bằng hoàng huynh cũng thú thê vậy liền có thê tử để ý đến huynh.” Trưởng Tôn Tề Duyệt gắp một cái đùi gà thật to cho vào chén của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm.
“Mấy nữ nhân kia không ai chơi cùng ta, vẫn là Hinh nhi tốt nhất, ta muốn thú Hinh nhi.” Trưởng Tôn Vĩnh Liêm ngây ngô cười nhìn Nhữ Hinh.
Nhữ Hinh đỏ mặt cúi đầu, trước nay trừ phụ mẫu tỷ huynh cùng Trưởng Tôn Tề Duyệt muốn lấy binh quyền ra thì không người khen nàng tốt nhất nữa. Mà bản thân nàng cũng biết mình không tốt, thế nhưng nghe được câu nói này vẫn là ngọt tận đáy lòng.
Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy được thê tử bị xao động, vội ôm lấy nàng nói: “Hinh nhi đã là thê tử của đệ, là đệ muội của hoàng huynh, huynh không thể thú nàng được.”
Nhìn Trưởng Tôn Vĩnh Liêm như sắp khóc, Nhữ Hinh khẽ cười nói: “Phu quân nói đúng a, hoàng huynh tìm người khác đi a.”
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm vỗ vỗ bàn liên tục kháng nghị: “Ta không muốn, ta không muốn. Hinh nhi phải làm thê tử của ta.”
Thấy dỗ không được, Nhữ Hinh buộc lòng nói đùa dỗ hắn: “Được được, nếu có kiếp sau ta gả cho hoàng huynh là được rồi.”
Ai biết, Trưởng Tôn Tề Duyệt kích động quát to: “Không được, kiếp sau nàng vẫn phải là thê tử của ta.” Người nào không biết nhưng hắn cùng Nhữ Hinh đều rõ ràng hơn ai hết, bọn họ đều trọng sinh, đều biết kiếp sau có tồn tại. Cho dù không có đi nữa hắn cũng không cho phép nàng nói như vậy.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm vui vẻ cười híp mắt vỗ tay: “Tốt quá tốt quá, kiếp sau Hinh nhi làm thê tử của ta.” Hắn cũng không để ý đến Trưởng Tôn Tề Duyệt đang giận đến sắp điên, vui vui vẻ vẻ dùng cơm còn tủm tỉm nhìn Nhữ Hinh cười nữa.
Nhữ Hinh đẩy Trưởng Tôn Tề Duyệt ra nói: “Chàng xem, hoàng huynh vui như vậy đâu cần phải quá lưu ý làm gì.”
Hắn làm sao không lưu ý được.
Thấy được Trưởng Tôn Tề Duyệt trợn mắt, nàng hôn lên môi hắn: “Không giận nữa, dùng cơm thôi.” Sau hành động kia đến bản thân nàng cũng sợ. Vì sao nàng lại có thể chủ động hôn hắn như vậy? Nàng điên rồi, nhất định là điên rồi!
Trưởng Tôn Tề Duyệt ngây ngô một lúc lâu, đưa tay sờ lên môi mình, chậm rãi kéo khóe môi hiện lên một nụ cười. Nàng hôn hắn, lần đầu nàng chủ động hôn hắn. Lúc nhỏ có dỗ thế nào cũng không chịu hôn giờ lại hôn hắn.
“Được, dùng cơm.”
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thời gian lại trôi qua, hôm nay hoàng thượng thiết đại yến mừng tiểu hoàng tử tròn một tháng tuổi. Nhữ hinh lấy thân phận thái tử phi ngồi ở bên cạnh Trưởng Tôn Tề Duyệt xem vũ khúc.
Đột nhiên hoàng thượng lại bảo nàng tấu khúc, Trưởng Tôn Tề Duyệt sợ nàng tịch mịch liền nói bản thân múa kiếm phụ họa. Ai ngờ Nhữ Hinh cố ý muốn để hắn mất mặt nên khúc nhạc lúc nhanh lúc chậm, cũng may hắn là thân thủ hai đời nên lúc kết thúc vẫn phải rất chật vật mới không thất thố.
Sau đó nàng còn nói với hắn: “Xem ra điện hạ không có nghiên cứu về nhạc lý rồi, một khúc nhạc có tiết tấu biến hóa khó lường như vậy mới chính là thâm sâu của nhạc học. Triết vương vẫn là nên trở về nghiên cứu nghiên cứu thêm.”
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Thực sự hắn nghe xong không biết nên khóc hay cười nữa, chỉ biết thừa nhận nói: “Nương tử nói có đạo lý, là ta không am hiểu âm luật.”
Hoàng hậu nói Nhữ Hinh thành thân lâu như vậy vẫn chưa có tin vui nên bảo nàng bế tiểu hoàng tử. Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cũng chạy đến ngồi bên cạnh nàng nhìn tiểu hoàng tử: “Ta còn tưởng hắn lớn lắm, không ngờ nhỏ như vậy làm sao mà đá cầu a.”
Nhữ hinh cười khúc khích nhìn tiểu hoàng tử trong tay mình, y hệt như lúc nàng bế đôi nhi nữ của mình vậy. Trưởng Tôn Tề Duyệt thấy nàng cười vui vẻ như vậy cũng ôm lấy nàng khẽ giọng nói: “Hinh nhi chúng ta cũng sinh một hài tử như vậy được không?”
Nhữ hinh không đáp hắn bởi nàng đang chìm trong ký ức của lúc trước, môi khẽ bật thanh: “Hoàng nhi, mẫu hậu kể ngươi nghe chuyện !”
Tay của Trưởng Tôn Tề Duyệt bất giác siết chặt nàng trong lòng mình. Hắn không nói một lời, im lặng nghe nàng kể chuyện. Hắn biết nàng hoài niệm đôi nhi nữ, mà hắn cũng như nàng vậy, cũng hoài niệm bọn họ.
Hắn nghe xong liền ôm lấy tiểu hoàng tử đưa cho thái giám trả lại cho vị phi tần mới sinh kia. Rồi lại xoay người dỗ Nhữ Hinh: “Sau này chúng ta cũng có hài tử, không nên giữ tiểu hoàng đệ quá lâu.” Nếu còn giữ nữa sợ mạng cũng không còn.
Nhữ Hinh nhìn theo tiểu hoàng tử bị mang đi trong lòng tan vỡ thành từng mảnh, vô lực ngã trên người Trưởng Tôn Tề Duyệt. Đôi môi lẩm bẩm gọi hoàng nhi, ánh mắt cũng vô thần thẩn thở.
“Là ta không tốt, ta không nên. . .” Nói đến đây Trưởng Tôn Tề Duyệt cũng không biết nên tiếp tục thế nào nữa. Đây không phải là lúc cùng nàng nói chuyện trọng sinh.
Trưởng Tôn Vĩnh Liêm nhìn cả hai người bên cạnh đều là buồn bã, hắn dẩu môi không nói, lấy một miếng cam tự ăn. Ở cùng bọn họ bao lâu hắn biết được, khi cả hai mang vẻ mặt này cho dù hắn có nói gì đi nữa bọn họ cũng sẽ không trả lời đâu.
Lúc này có một đoàn hý, bọn họ diễn vở , càng khiến Trưởng Tôn Tề Duyệt vô pháp trấn định. Nàng từng hỏi hắn, hạ tràng của nàng so với Trần A Kiều sẽ thế nào, và hắn cho nàng hạ tràng thảm hơn cả nàng ta. Không biết Hán Vũ đế có từng hối hận hay không, nhưng hắn thì có.
Hậu cung chất đầy mỹ nhân nhưng lại không người nào có thể thực tâm đối đãi với mình. Đảo