CHƯƠNG 67: GIA PHÁP NGHIÊM MINH
Tác giả: Luna Huang
Nhữ Hinh đến tìm thì thấy Nhữ Nhiên ngồi tựa bên giường đọc sách, nàng vui vẻ xông vào nói ra chuyện lúc nãy ở tiền thính cùng thỏa thuận của hai phụ nữ. Nhữ Nhiên khẽ cười xoa xoa đầu nàng: “Vì muốn trở về biệt viện cả tam ca cũng bán.” Nói thì là như vậy nhưng hắn biết rõ nàng không có ý này.
Nhữ Hinh lại không chút tức giận nhào đến ôm lấy hắn kể: “Ở biệt viện không khí rất tốt, đối với bệnh tình của tam ca nhất định là tốt hơn cả chữ tốt.”
Nhữ Nhiên nào dám ôm nàng, lần trước nàng khóc hắn cũng chỉ đưa tay vỗ lưng an ủi thôi, lần này. . .hắn chỉ có thể buông xuôi hai tay mặc nàng ôm lấy mình. Hắn hiểu ý nàng, cũng muốn nàng sống vui vẻ, làm chuyện mình thích, nhưng tất cả đều phải đợi sáu tháng sau mới nói tiếp được.
Không nghe có âm thanh đáp mình, Nhữ Hinh rời khỏi người Nhữ Nhiên, nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt long lanh thiên chân đến không thể dùng từ nào hình dung được. Lại vẫn không thấy hắn có ý định muốn nói, nàng lại nói: “Tam ca không định rời kinh?”
“Ân, ta muốn lưu lại trong phủ.” Nhữ Nhiên nhàn nhạt đáp một câu.
Câu này dường như một thùng nước lạnh thêm băng từ đầu Nhữ Hinh tưới xuống, bao nhiêu hưng phấn của nàng đều mất hết. Nhưng nàng cũng không trách hắn, bởi nàng nghĩ có lẽ hắn biết bản thân sống không lâu nên muốn lưu lại bồi phụ mẫu.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
“Vậy muội trở về trước.” Trước khi nước mắt rơi nàng phải lập tức ly khai nơi này, tránh tam ca lại khó xử.
“Được, muội sớm nghỉ ngơi.” Nhữ Nhiên cũng không lưu người nữa.
Nhữ Hinh vừa bước ra khỏi phòng Nhữ Nhiên nước mắt như nước sông vỡ đê, ào ra không ngừng. Ái Ái sớm đi rồi, sau này không có Thiêm Hương bồi giờ đến tam ca cũng không theo nàng, một mình nàng ở biệt viện ngày qua nhất định rất dài, nhưng nàng quả thực không muốn lưu lại nơi này.
Về đến Vong Địa, Thiêm Hương thấy chủ tử khóc đến thê thảm lập tức chạy ra đón: “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Lúc Nhữ Liệp đuổi người, nàng liền trở về phân phó hạ nhân chuẩn bị đồ hầu hạ tiểu thư, thế nên không theo bên người. Đây là ở Nhữ phủ, nên nàng cực kỳ an tâm, thế nên mới dám rời khỏi như vậy.
Ôm chầm lấy Thiêm Hương, Nhữ Hinh lại một trận kể lể. Nghe đến lúc Lạc Cách Quận muốn thú mình, đầu óc của nàng hết tiếp thu được những lời khác từ tiểu thư nữa rồi. Hắn vì sao muốn thú nàng? Mà tướng gia cùng phu nhân cũng không phản đối?
Nhữ Hinh thấy nàng ta cũng ngây ngốc nên nghĩ nàng ta cũng không có ý gì với Lạc Cách Quận, thế nên chủ động từ bỏ, bước vào phòng tắm rửa. Lúc nãy tam ca cũng không đáp ứng nàng sẽ thành thân, nên cơ hội nàng được rời đi là rất mỏng manh, hay là mai đi tìm phụ thân đổi thành An Lam Ca nhất định khả quan hơn.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Sáng hôm sau, đang cùng ngồi dùng điểm tâm, Nhữ Liệp nói: “Dao nhi chút nữa cùng ta tiến cung, ngươi đến đông cung thỉnh an hoàng hậu xong liền đến xem thái tử điện hạ đi.”
Hôm trước nhận được tin nội bộ rằng Trưởng Tôn Tề Duyệt trúng mao bệnh không thể thượng triều, hiện hoàng thượng chỉ đối ngoại nói, hắn(TTTD) trong thời gian bị cấm túc lại tự ý rời kinh nên gia hạn thời gian cấm túc thôi, nên không ai có ý kiến gì.Bất quá, hắn cũng không tin đám người của Trưởng Tôn Khởi Hiệp không biết.
Thế nhưng nhìn sắc mắt của Trưởng Tôn Vĩnh Liêm cùng hoàng hậu sợ là không nhẹ. Nếu không mau tìm ra được bệnh, sợ là ‘Lệnh phạt cấm túc’ ngụy tạo của hoàng thượng sợ là cũng không thể nào che giấu nỗi. Như vậy, nhất định có người thừa nước đục thả câu, dâng tấu phế thái tử vị.
“Vâng.” Nhữ Dao bất lực ứng tiếng. Nàng vốn đã quyết định từ bỏ tình cảm trong lòng để gả cho Trưởng Tôn Tề Duyệt, không ngờ Nhữ Hinh lưu An Lam Ca ở lại. Tuy mấy ngày trên Linh Lung tự, nàng cùng hắn cũng ít tiếp xúc, nhưng tổng thể lúc nhớ hắn nàng cũng sẽ viện cớ chạy đi nhìn hắn từ xa một chút. Vì vậy lòng nàng vẫn chưa thể hạ được quyết tâm.
An thị hiền từ gắp cho Nhữ Dao một miếng thịt ngon nhất nói: “Dạo này thấy ngươi gầy đi rất nhiều, vẫn là tẩm bổ một chút.”
“Vâng, đa tạ mẫu thân.” Nhữ Dao vẫn chôn mặt vào trong chén.
Nhữ Tuân đêm qua bị phu thê Nhữ gia ghé thăm nói rất lâu mới rời đi. Trong thánh chỉ viết rõ, để cho hắn nghỉ ngơi chuẩn bị hôn sự, vì thế hôm nay định chắc hắn phải ở cùng mẫu thân rồi.
Lạc Cách Quận cũng bị ghé đến nói một tràng dài. An thị không đồng ý hắn thú Thiêm Hương vi thê bởi nàng chỉ là