CHƯƠNG 68: LÀ NÀNG GIÚP HẮN
Tác giả: Luna Huang
Lúc này, trong hình phòng, Nhữ Hinh cùng Nhữ Tuân bị hạ nhân treo ngược trên cột cao đối diện nhau gần được một khắc rồi. Mặt của Nhữ Tuân không chút đổi sắc, vẻ mặt lo lắng nhìn muội muội nhắm mắt sắc mặt hoàn toàn tái nhợt ở đối diện hỏi.
“Ngũ muội cảm thấy thế nào?”
“Choáng váng, hoa mắt, buồn nôn.” Nhữ Hinh như mất đi khí lực âm thanh cũng có chút to nhỏ không ổn định. Máu dồn hết lên não, tốt thế nào được, không những mặt mà toàn thân đều tê dại, hai tay buông lỏng rũ xuống cũng chưa tiếp được đất liền thấy được bị treo bao cao.
“Chống đỡ, cố một chút, ta lập tức gọi người.” Nhữ Tuân khẩn trưởng trấn an nàng một câu, vừa định mở miệng gọi người đã thấy hình ảnh đảo ngược của Nhữ Nhiên ngồi trên ghế thái sư được hạ nhân nâng vào.
Ánh sáng bên ngoài sáng hơn trong không chói vào mắt khiến Nhữ Tuân có chút nheo mắt lại, miệng không quên nói: “Tam đệ đến đúng lúc, ngũ muội chịu không nỗi rồi, mau để hạ nhân vào giúp đi.”
Còn Nhữ Hinh tuy nhắm mắt cũng cảm thấy chói, mặt nhanh chóng cau lại. Chỉ nghe âm thanh ghế tái sư hạ xuống bên tai, nàng mở mắt ra, ảnh ngược của tam cả ánh vào mắt, nhưng lúc này mắt choáng váng, đồng mâu cứ như cũng muốn chạy lên não tụ hội khiến nàng phải lập tức nhắm lại.
*** Luna: Truyện chỉ được đăng trên Vọng Thư Uyển (vongthuuyen.com), những web khác đều là web lậu. Đã có không ít editor và tác giả vì bị trộm truyện mà bỏ nghề, mọi người muốn ta tiếp tục edit và viết truyện xin hãy ủng hộ ta xem ở nguồn nhé. Cám ơn ***
Nhữ Nhiên chậm rãi lắc đầu, nhìn hồi Nhữ Tuân một mắt: “Mẫu thân không cho giúp đỡ.” Hắn lo lắng cho nàng nên mới đến xem thôi, còn nếu chân chính giúp thì cũng không giúp được, nếu là len lén giúp, hắn cũng không thể nâng nổi nàng, mà cũng không thể để đám nam đinh bên người hắn chạm vào người nàng được.
Nhữ Tuân cau may không hiểu, âm thanh có chút to tiếng trách: “Thật không hiểu nỗi mẫu thân làm gì nữa, rõ ràng ngũ muội là nữ tử, chỉ nói giúp ta một câu, mà câu đó còn chưa tròn lại bị phạt như vậy. Đây đâu phải quân doanh, đâu cần tuân luật như vậy.”
Nhữ Nhiên cũng cảm thấy Nhữ Tuân nói có lý, nhưng gia quy nghiêm minh, có mẫu thân chấp chưởng thứ nào ra thứ đó. Chỉ cần đồ dùng mọi người tìm không ra, nói mẫu thân một tiếng thứ đó lập tức xuất hiện, dù cho chỗ mẫu thân tìm thấy đồ vật hắn cũng đã từng tìm nhưng lại không thấy.
“Lần này ngũ muội chịu khổ rồi, chỉ là rất nhanh thôi sẽ được trở lại biệt viện.”
Đôi môi của Nhữ Hinh lập tức hiện lên ý cười mỏng như tìm được sinh lộ, khẽ máp mấy: “Đúng vậy, muội muốn trở về biệt viện.”
Nhữ Tuân lập tức chen miệng nói thêm: “Nhưng phải sau đại hôn của ta cùng Cách Quận.” Thành thân xong sợ lại nếu không phải chiến sự nguy cấp hắn cũng không thể đến chiến trường nữa, nghĩ nghĩ lại thấy có chút không vui.
“Đại ca nói có lý, ngũ muội không nên phản bác làm gì.” Nhữ Nhiên thấy Nhữ Hinh mở miệng nhanh hơn một bước ngăn chặn. “Nào có chuyện phủ có đại hỉ sự lại thiếu mất một người.”
Nhữ Hinh cũng không còn hơi sức cãi cùng bọn hắn nữa, đôi môi anh đào khẽ mở liên tục hô hấp. Nàng cảm thấy cả cơ thể lẫn đầu óc đều tê dại rồi, không thể nghĩ ra được chút gì nữa.
Nói qua một hồi Nhữ Nhiên bệnh tình trở nặng bị nâng trở về phòng.
Nhữ Tuân trừng mắt nhìn không ngừng quan sát biểu tình của Nhữ Hinh, rất sợ bỏ qua cho dù là thay đổi nhỏ nhất của nàng. Mà cũng xem như nàng rất cứng đầu, đến giờ phút này cũng không mở miệng xin cầu cứu hay là giả vờ ngất.
Rất nhanh hai canh giờ đi qua, Nhữ Tuân được thả ra ngoài. Do có hạ nhân hắn không tiện lưu lại. Nhưng đi qua một hồi, hắn len lén chạy trở về, vào hình phòng nâng người của Nhữ Hinh lên, quan tâm hỏi: “Thế nào rồi?”
“Vẫn chưa chết được.” Nhữ Hinh được nâng cứ như được quan thế âm bồ tát ban cam lộ vậy. Mặt lập tức khôi phục lại một chút, nhưng đôi tay tê rần vẫn không cử động được. Mở mắt nhìn đại ca, khóe môi khẽ kéo lên một nụ cười mỏng. Nàng biết hắn sẽ quay lại.
“Nha đầu, còn đùa được xem ra vẫn còn chịu đựng được.” Nhữ Tuân hạ nhỏ âm thâm cười. Hắn đỡ qua nàng một chút lại nhanh chóng rời đi, cũng không quên lưu lại cho nàng một câu: “Cứ một khắc ta lại đến.”
Ai biết, An thị như sớm đoán được thế nên hắn vừa ra khỏi hình phòng liền bị kéo đi xem người chỉnh lý viện của mình, rồi lại xuất phủ xem vải chuẩn bị cho hôn sự. Đây khiến lòng hắn đầy áy náy vì thấy hứa chưa trọn vẹn với nàng.
Bên trong