Bạch Sâm nghe không hiểu gì, cũng không biết Trịnh Hi đang nói gì, thậm chí cô còn nghi ngờ không biết Trịnh Hi có thật đang gọi điện cho nhà họ Lâm hay không, bởi vì… Từ “đáng thương” này, căn bản chẳng liên quan gì đến họ cả…
“Mày nói gì cơ? Tiền ư? Đúng, tao muốn tiền, nhưng không phải chỉ có tiền! Tao muốn thân phận! Những thứ của mày đáng lẽ phải là của tao!”
Trịnh Hi bỗng nhiên kích động hét lên, Bạch Sâm nhíu chặt mày, muốn hét lên gì đó với đối phương, nhưng bị người đàn bà phía sau kéo tóc không chút lưu tình, nói: “Cô đàng hoàng cho tôi.
”,
Bạch Sâm bị đau ngẩng đầu về sau, Trịnh Hi Hưởng thấy vậy, cười nói: “Tưởng Minh, nhẹ một chút, người ta dù gì cũng là con dâu tương lai của nhà họ Lâm, làm đau người ta thì chịu trách nhiệm nổi sao?”
Lời nói của hắn có phần mờ ám, người khác nghe dĩ nhiên không nghĩ Tưởng Minh là nữ, giống như đang làm chuyện gì đó không đứng đắn với Bạch Sâm vậy, quả nhiên, Trịnh Hi nở nụ cười, nói: “Đừng có hấp tấp vậy chứ, ha ha ha ha, mày cứ tự mình suy nghĩ đi, tao không có hứng thú gì với thể loại này cả, mắt của bọn bây đúng là đặc biệt thật, nhưng tao không thích.
Chỉ cần mày trả lại những thứ vốn là của tao về cho tao thì chuyện gì cũng có thể thương lượng, nó sẽ an toàn trở về, tao cũng không làm phiền bọn bây nữa, chẳng phải như vậy rất tốt sao?”
Nói xong Trịnh Hi liền cúp điện thoại.
Bạch Sâm: “…”
Người đàn bà tên Tưởng Minh kia ngồi xuống cạnh Bạch Sâm, lấy một điếu thuốc ra châm lửa, Bạch Sâm liếc cô ta, cô ta liền nhả một vòng khói vào mặt Bạch Sâm.
Bạch Sâm: “Khụ, khụ, khụ…”
Mẹ kiếp.
Sao cô lại xui xẻo vậy chứ… Chuyện liên quan đến nhà họ Lâm và Trịnh Hi, cô lại là người bị bắt, đúng là bi kịch…
Trịnh Hi nhặt cái di động lên, lấy một cái PSP ra chơi, tiếng nhạc của game vừa vang lên, Bạch Sâm vô thức nói: “Roch Roch…”
Đây là trò chơi mà cô lẫn Lâm Nhược Quân đều thích, nhân vật trong game này được xây dựng cũng khá đáng yêu, có điều lần nào cô cũng thua Lâm Nhược Quân cả…
Trịnh Hi nói: “Cô cũng biết sao?”
Bạch Sâm nói: “Trò này cũ rồi, Lâm Nhược Quân cũng thích.
”
Trịnh Hi lộ ra giật mình nét mặt: “Lâm Nhược Quân cũng chơi PSP? Chậc chậc, không nhìn ra đấy.
”
Dĩ nhiên là anh không thấy, anh có thấy Lâm Nhược Quân lúc sau này chưa …
Bạch Sâm nói: “Tai nạn xe của Lâm Nhược Quân là do anh sao?”
Trịnh Hi không thèm ngẩng đầu trả lời: “Không phải.
”
Bạch Sâm “xì” một tiếng, nói: “Vậy là ai chứ!”
Trịnh Hi nở một nụ cười bí hiểm, không nói gì thêm.
Bạch Sâm lại càng không hiểu, nhưng không nghĩ ra được có chỗ nào kì lạ, dù gì thì Trịnh Hi này không thể
tin được, Bạch Sâm bĩu môi, không nghĩ thêm nữa.
Ba người ngồi cạnh nhau, không nói gì, một lúc lâu sau, Trịnh Hi chợt cười phá lên: “Hắn ta muốn bao lâu đây? Đã lâu vậy rồi cũng không thèm gọi điện lại, xem ra không quan tâm đến cô nữa.
Cô nói không sai nhỉ.
”
Bạch Sâm liếc hắn một cái, nói: “Bởi vậy nên tôi mới nói… Giờ anh cũng biết rồi, thả tôi đi đi.
”
Trịnh Hi càng cười lớn hơn: “Cô đúng là ngây thơ, tính cách cô như vậy, không hiểu sao tên Lâm Nhược Quân kia có thể thích cô được nhỉ? Còn cố ý công bố cô là bạn gái nó, làm tôi tưởng cô đặc biệt lắm…”
Bạch Sâm: “…”
Tưởng Minh ngồi bên cạnh lại nhả ra một làn khói: “Cô ta đặc biệt thật mà.
”
Bạch Sâm bỗng nhiên có thiện cảm hơn với cô ta, cảm kích nhìn sang.
Tưởng Minh nói tiếp: “Đặc biệt ngu.
”
Bạch Sâm: “…”
Vật họp theo loài, người phân theo nhóm, chí ít cô cũng phải biết Tưởng Minh này không khá hơn Trịnh Hi là bao…
Trịnh Hi bỗng nhiên nhíu mày, nói: “Tưởng Minh, mau lục soát người nó.
”
Bạch Sâm: “?!”
“Anh muốn làm gì?” Bạch Sâm thét lên.
Trịnh Hi nói: “Kêu la cái gì, tôi muốn làm gì thì đã tự mình lục soát người cô rồi.
”
Bạch Sâm: “…”
“Tên Lâm Nhược Tiêu đó yên lặng thật là kì lạ, nhất định là đã