Bạch Sâm khó khăn mở mắt ra, nhìn thấy xung quanh toàn là màu trắng, một lúc lâu sau mới phản ứng được mình đang ở trong bệnh viện, mà thứ cô đang nhìn là trần nhà…
Cổ của Bạch Sâm vẫn còn hơi đau, cô quay đầu sang bên cạnh, nhìn thấy Lâm Nhược Tiêu, thấy cô tỉnh rồi, Lâm Nhược Tiêu đứng dậy nhấn chuông, sau đó hỏi: “Cô thấy thế nào rồi?”
“Ừm… cổ còn đau một chút, những chỗ khác thì không sao.
” Bạch Sâm trả lời xong cảm thấy hơi mệt, thấy mình thoát khỏi nguy hiểm rồi, cũng thả lỏng hơn.
Cô nhắm mắt lại, một lúc sau có bác sĩ đến kiểm tra cho cô, nói là không có vấn đề gì, đợi bác sĩ và y tá rời khỏi, trong căn phòng to chỉ còn lại Lâm Nhược Tiêu và cô, Bạch Sâm bỗng nhớ ra gì đó, cô mở mắt nói: “À, lúc tôi té xuống thấy có người chạy đến, là anh sao?”
Lâm Nhược Tiêu lạnh lùng nhìn cô.
Bạch Sâm gấp gáp hỏi: “Anh không sao chứ?”
Lâm Nhược Tiêu lắc đầu: “Không có gì.
”
“Còn Trịnh Hi?” Bạch Sâm vừa nghĩ đến hắn, đầu lại thấy đau, “Hắn đâu rồi?”
Lâm Nhược Tiêu nói: “Chuyện này cô đừng quan tâm!”
Bạch Sâm nói: “Tôi làm sao mà mặc kệ được hả! Hắn đang phạm pháp đó anh có biết không!!!”
Cô hét lên xong, đau đầu tới nỗi muốn khóc.
Lâm Nhược Tiêu: “…”
Bạch Sâm chợt nhớ ra, hình như thân phận của cô không thích hợp để mắng Lâm Nhược Tiêu …
Bạch Sâm vờ như lơ đãng nói: “Dù sao thì hắn ta cũng không đúng, cuối cùng còn lấy cái PSP ném vào tôi, đường đường là đàn ông mà sao lại làm vậy chứ! Hừm! Tưởng Minh đâu?”,
“Tưởng Minh và Trịnh Hi đang ở cùng nhau, chuyện này tôi sẽ xử lí, sau này nhất định không xảy ra chuyện này nữa.
” Lâm Nhược Tiêu cau mày nói, nhìn anh rất kì lạ nhưng dù cho Bạch Sâm có hỏi thế nào đi nữa, Lâm Nhược Tiêu cũng không trả lời, làm Bạch Sâm cảm thấy vô cùng kì lạ.
Nếu nói Lâm Nhược Tiêu muốn lén giải quyết Trịnh Hi thì tuyệt đối không phải rồi, huống chi khi đó Trịnh Hi cho anh một gậy, anh vẫn yên lặng không nói gì, dường như cái từ “xử lí” không chỉ việc trừng phạt Trịnh Hi, mà là để nói về một điều khác.
Anh cũng chẳng muốn Trịnh Hi phải trả giá gì cả, thậm chí còn bao dung cho hắn ta, điều này thật không hiểu nổi.
Bạch Sâm suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân, Lâm Nhược Tiêu bỗng nhiên đứng dậy đi ra ngoài, khi về hai tay mang đầy thức ăn.
Bạch Sâm: “… Cám ơn.
”
Lâm Nhược Tiêu khựng lại, sau đó đưa cho Bạch Sâm.
Bạch Sâm chú ý đến vẻ mặt của anh, hiểu ra: “Anh không phải mua cho tôi sao?”
“Ừ, từ hôm qua tới giờ tôi chưa ăn gì cả.
” Lâm Nhược Tiêu hờ hững nói, “Cô đói thì ăn đi, tôi đi mua thứ khác.
”
Bạch Sâm quýnh lên, nhanh chóng nói: “Không không không, tôi không ăn đâu, dù gì tôi cũng không đói, anh ăn trước đi.
Dù gì thì tôi cũng không tiện ăn.
”
Lâm Nhược Tiêu gật đầu, nhận lấy túi đồ ăn cô đưa, tuy ngồi trên ghế ăn nhưng tư thế tao nhã chẳng khác gì lúc ở nhà, Bạch Sâm lén nhìn anh, nghĩ đến việc mình trước khi té ngã nhìn thấy Lâm Nhược Tiêu, không khỏi cảm động.
Đợi anh ăn xong, cô mới hỏi: “Anh đặt thiết vị định vị vào thắt lưng của tôi?!”
Lâm Nhược Tiêu nhìn cô, nói: “Chuyện đó lâu rồi, khi cô vừa mới tới nhà họ Lâm.
”
Bạch Sâm nói: “Vậy à…”
Tuy cảm thấy có hơi kì lạ nhưng Bạch Sâm không nghĩ gì thêm, dù sao cũng coi như số cô may mắn đi, cô nói tiếp: “Đúng rồi, Nhược Quân và Nhược Phi đâu?”
“Nhược Quân bị thương, Nhược Quân đang ở cùng nó.
” Lâm Nhược Tiêu nói.
Bạch Sâm ngẩn