Lâm Nhược Quân không biết làm sao, ngồi bên cạnh Bạch Sâm, lấy tay chọt chọt vào mặt cô.
Bạch Sâm: “…”
Đứa con này…
Bạch Sâm bất đắc dĩ thở dài, đang định mắng anh thêm vài câu rồi thôi, kết quả Lâm Nhược Phi lại lên tiếng: “Mẹ, mẹ đừng giận, không phải là lỗi của Nhược Quân đâu.
”
Bạch Sâm nói: “Không phải lỗi của anh ta? Vậy là lỗi của anh?”
Lâm Nhược Phi: “…”
“Cũng không phải, dù gì thì kĩ thuật lái xe của Nhược Quân không tệ, lần này chỉ là ngoài ý muốn, cũng không phải lỗi của nó.
” Lâm Nhược Phi giải thích, tuy nghe thì hợp lí nhưng trực giác của Bạch Sâm mách bảo rằng có điều gì đó không đúng, nhưng cụ thể chỗ nào thì cô không biết, thế nên cô không nói gì nữa.
Lâm Nhược Tiêu kịp thời mở miệng hoà giải: “Nhược Phi, em mang Nhược Quân ra ngoài đi, Nhược Quân cần nghỉ ngơi, Bạch Sâm cũng cần nghỉ ngơi.
”
Lâm Nhược Quân nghe Bạch Sâm cần nghỉ ngơi, tự động đứng dậy, ngoan ngoãn đi ra ngoài, Lâm Nhược Phi nhìn ba người, thở dài nói: “Anh hai, anh ra ngoài một chút đi, em có chuyện muốn nói với anh.
”
Lâm Nhược Tiêu nhìn anh, gật đầu rồi hai người cùng đi ra ngoài, Bạch Sâm tò mò vô cùng, nét mặt vừa rồi của Lâm Nhược Phi rất nghiêm túc, Lâm Nhược Tiêu lại nghe lời anh, chẳng lẽ liên quan tới Trịnh Hi sao?
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng không kìm được sự tò mò, khó khăn bước xuống giường đi đến cạnh cửa, cẩn thận đẩy cửa ra nghe, hai người họ đứng bên ngoài nói chuyện với nhau, vì Bạch Sâm ở phòng VIP, không có ai khác nên dễ dàng nghe được nội dung cuộc đối thoại.
Giọng nói Lâm Nhược Phi có phần lạnh lùng, dường như đang bất mãn điều gì đó, Lâm Nhược Tiêu cũng lạnh nhạt không kém, Lâm Nhược Phi đứng đối diện với cô, Lâm Nhược Tiêu quay lưng lại, bởi vậy nên cô có thể thấy nét mặt Lâm Nhược Phi không được vui lắm.
“Anh không nói với cô ấy sao? … Anh biết rõ là… Chuyện Trịnh Hi cũng đã như vậy… Chúng ta sẽ không… Anh…” Giọng nói Lâm Nhược Phi đứt quãng, khi Bạch Sâm nghe thấy cái tên Trịnh Hi, đầu cô lại đau nhức, nhưng điểm quan trọng nhất vẫn chưa nghe được.
Sau đó Lâm Nhược Tiêu lạnh lùng nói: “Anh sẽ giữ đúng chừng mực… Em và Nhược Quân … Chuyện của Nhược Quân … Bạch Sâm … Không… Lo lắng… Em… Anh sẽ không… Em về đi.
”
Hai người nói chuyện rất nhanh, Lâm Nhược Tiêu vừa nói “Em về đi”, Lâm Nhược Phi liền quay đầu đi, không nói lời tạm biệt.
Bạch Sâm: “…”
Cũng chẳng khác gì không nghe cả.
Bạch Sâm nghĩ, ít ra cô cũng giải toả được sự hiếu kì của mình.
Cô nhảy nhảy về phía giường, có điều vẫn chậm một bước, Lâm Nhược Tiêu bước vào, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, khẽ nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì cả.
Bạch Sâm lại cảm thấy chột dạ, nằm trên giường, nhìn ra bên ngoài, giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì, bầu trời xanh biếc, trong trẻo không hề có mây, Bạch Sâm không nói gì, Lâm Nhược Tiêu cũng không, không khí nhất thời lắng xuống.
Cuối cùng vẫn là Lâm Nhược Tiêu mở miệng trước, anh nói: “Xin lỗi.
”
“Ờ… Hả?!” Bạch Sâm ngơ ngác nhìn Lâm Nhược Tiêu, anh vừa nói gì vậy? Xin lỗi ư?
Lâm Nhược Tiêu thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, giải thích: “Nếu không phải ba chúng tôi đều ra ngoài, để cô một mình ở nhà, cô cũng sẽ không bị Trịnh Hi bắt cóc.
Thực tế thì cô và Trịnh Hi không hề liên quan đến nhau, bị hắn bắt cóc lỗi cũng ở chúng tôi.
”
Lâm Nhược Tiêu nói không sai.
Bạch Sâm cùng lắm cũng chỉ là một cô bác sĩ quèn, một chút quan hệ với Trịnh Hi cũng không có, cũng không hề liên quan gì đến ba anh em nhà họ