Trở về sau tiệc tất niên, ai nấy đều vui vẻ kể lại ngày hôm đó có bao nhiêu kỷ niệm, chỉ duy nhất một mình Khổng Tiếu Ngâm luôn tìm cách lãng tránh.
Chính Tôn Nhuế nhìn ra được nàng có tâm sự, khéo léo hỏi qua một chút tâm trạng có phần không tốt đó của Khổng Tiếu Ngâm.
" Có phải gặp ủy khuất gì đó ở tiệc tất niên không? Nói em biết, em thay chị đòi lại công bằng " Hai người còn lại trong phòng đương nhiên không thể làm gì nàng, nhưng trong bữa tiệc còn có rất nhiều người.
Khổng Tiếu Ngâm trước giờ không thích nói dối, thậm chí nàng cho rằng mình không thể giấu bất cứ điều gì được quá lâu.
Nhưng loại chuyện La Tử Kiện cưỡng hôn, thật sự không thể nói qua với Tôn Nhuế.
Với tính cách của Tôn Nhuế mà nói, đứa nhỏ này nhất định đi tìm La Tử Kiện.
Tuy rằng Tôn Nhuế là nữ nhân giống như nàng, nhưng tính cách nóng nảy lại không khác gì nam nhân.
Trước đây từng có nhiều năm học qua võ thuật, lại từng cùng với những đứa trẻ đường phố đánh đấm lẫn nhau.
Có những chuyện đều thích giải quyết bằng bạo lực, đó là chuyện mà Khổng Tiếu Ngâm không muốn nhìn thấy nhất.
" Thật ra chị có hai chuyện giấu em, Nhuế xin lỗi " Nếu như nàng cứ như vậy nói rằng không có chuyện gì cả, đứa nhỏ cũng không ngu ngốc đến mức cho rằng nàng đang thẳng thắn.
" Em chỉ sợ chị bị ủy khuất thôi, còn những chuyện khác nếu không quá quan trọng cũng không sao đâu "
Chị ấy là một người rất thẳng thắn, loại chuyện muốn giấu mình chính là không muốn mình biết đến.
Nếu như không có gì quá nghiêm trọng, Tôn Nhuế cũng không muốn mình can thiệp quá nhiều về cuộc sống của chị ấy.
" Bộ mô hình lần trước không phải chị mua được, là một nam nhân đã tặng nó lại cho chị trong buổi mở bán.
Hôm qua chị lại cùng anh ta ăn cơm, xem như trả lại món nợ đó " Khổng Tiếu Ngâm rụt rè kể lại hai chuyện có thể nói, mặc dù nó không nghiêm trọng như La Tử Kiện, nhưng cũng không hẳn là không chút gợn sóng.
Quả nhiên đứa nhỏ vừa nghe nói đến chuyện này, sắc mặt liền có chút u ám hẳn đi.
Nhưng sau đó có vẻ như cố gắng kìm chế cảm xúc, tránh để cho nàng có cảm giác sợ hãi.
Mặc dù vậy Khổng Tiếu Ngâm vẫn không muốn nhìn thấy bạn ấy khó chịu, liền giải thích rõ ràng với bạn ấy thêm một lần.
" Anh ấy chẳng qua chỉ muốn làm bạn với chị, chị cũng cảm thấy anh ấy không có ý gì khác " Mặc dù nàng rất thích làm bạn với Tử Lăng, nhưng nếu như Tôn Nhuế không thích, nàng cũng không nghĩ nhiều đến chuyện đó nữa.
Về chuyện này thật ra Tôn Nhuế không hẳn là tức giận nàng quen biết nam nhân khác, ngược lại chính là không hiểu vì sao học tỷ phải giấu mình.
Đúng là bình thường cô không thích nam nhân ve vãn xung quanh chị ấy, nhưng dù sao ve vãn một cách công khai cũng sẽ dễ đề phòng hơn.
Giống như việc anh chàng kia cùng nàng tối hôm qua gặp mặt, cô lại hoàn toàn không biết gì cả.
Nếu như anh ta là người xấu, chẳng phải học tỷ có chuyện gì đó cô cũng như kẻ ngốc không biết đầu đuôi mọi chuyện sao?
" Em giận chị sao? " Rất lâu vẫn không nghe thấy Tôn Nhuế nói gì, lại nằm xoay lưng về phía nàng.
" Bất quá sau này chị sẽ không gặp lại anh ta nữa..."
Mặc dù rất muốn chân chính giận dỗi chị, nhưng nghe thấy thanh âm ủy khuất xém một chút có thể khóc mất đó, thôi vậy.
Người ta căn bản cũng không thể giận chị quá lâu, ngược lại chỉ vì muốn chị hiểu rõ, chị không nên đem những chuyện này giấu người ta thôi.
" Em không cấm chị kết bạn với người khác, cũng không cấm chị gặp họ.
Chẳng qua em sợ chị gặp phải người xấu, em lại không thể biết gì về họ thôi " Nói cô tiêu cực cũng được, Tôn Nhuế luôn cảm thấy thời đại bây giờ người tốt dần ít đi rồi.
" Vậy chị có thể gặp lại Vu Tử Lăng đúng không? " Nhận thấy tiểu học muội đã bắt đầu mềm lòng, Khổng Tiếu Ngâm liền tranh thủ hỏi qua một chút ý kiến.
" Chị thích anh ta đến vậy sao? " Ngay cả Vương Thiên Hựu bạn học của chị ấy nhiều năm, Khổng Tiếu Ngâm cũng chưa quan tâm đến anh ta nhiều đến mức này.
Đối với loại câu hỏi kèm theo một ánh mắt sắc lạnh đến có thể sát thương đó, Khổng Tiếu Ngâm nhất thời cũng không biết có nên nói tiếp hay không? Chẳng qua Tôn Nhuế đã hứa danh dự với nàng sẽ không nổi giận, đơn giản muốn biết anh ta có loại mị hoặc gì có thể khiến nàng muốn qua lại với anh ta như vậy.
" Chị cảm thấy con người của Tử Lăng rất am hiểu về cuộc sống này, anh ta có cách nhìn mọi thứ qua lăng kính vô cùng đặc sắc.
Anh ta là nhiếp ảnh gia, Nhuế cũng có thể làm bạn với anh ta " Phải rồi, nàng cũng chính là muốn đứa nhỏ tiếp cận với lĩnh vực bản thân đam mê.
Vu Tử Lăng? Nhiếp ảnh gia? Cẩn thận suy nghĩ một lúc lâu, Tôn Nhuế liền có thể nhớ ra được nhân vật này rốt cuộc là ai? Chính là giới trẻ hiện tại có đôi khi không học qua trường lớp, nhưng đam mê nhiếp ảnh đều ít nhiều nghe nói đến anh ta.
Người này đúng thật là không thể dùng từ bình thường để hình dung anh ta, tuy còn trẻ tuổi những lại có số lượng người theo dõi rất cao.
Đó là còn chưa nói đến những bức ảnh anh ta chụp được, từng được trưng bày ở rất nhiều buổi triển lãm.
Có mấy tấm còn được bán đấu giá rất cao, nhưng anh ta chung quy đều đem số tiền từ chúng làm từ thiện.
Mấy năm trước khi Tôn Nhuế chưa bị học tỷ lấy mất tất cả thời gian, cũng từng một thời điên cuồng theo đuổi nghệ thuật nhiếp ảnh đường phố này.
Vu Tử Lăng cũng từng là một người khiến Tôn Nhuế vô cùng ngưỡng mộ, không ngờ đến hiện tại chính là gián tiếp biết đến anh ấy.
" Người này cũng được báo chí nhắc đến nhiều, nhưng không gặp ngoài đời ai biết có phải báo nói quá không? " Mặc dù rất muốn được gặp anh ta, nhưng chính là không muốn mở miệng nói với Khổng Tiếu Ngâm, dù sao vừa rồi cũng tỏ ra ghét anh ta đến vậy.
" Lần sau nếu như có đi gặp anh ấy, đưa em theo cùng có được không? " Bộ dạng đó còn không phải muốn gặp người ta sao? Còn tỏ vẻ ngại ngùng, có chút gì đó cũng thật đáng yêu đi.
" Em thèm gặp anh ta sao? Chẳng qua em chỉ muốn đi theo giữ chị thôi " Nhiếp ảnh dù sao cũng là đam mê một thời, không nhắc đến thì thôi, nhắc đến liền thấy bồi hồi trở lại.
Đêm hôm đó nàng chính là như vậy an toàn vượt qua, một câu cũng không nhắc đến sự xuất hiện của La Tử Kiện.
Chuyện của nàng là Tử Kiện trước đây còn khiến Khổng Tiếu Ngâm bâng khuâng, không biết dùng biện pháp gì nói giảm nói tránh để giảm tối đa tổn thương cho anh ấy.
Nhưng hiện tại cái gì cũng không còn nữa, hình ảnh của Tử Kiện trong mắt nàng đã xấu xa đến mức không còn muốn nhắc đến nữa.
Trong suốt một tuần sau đó, điện thoại của nàng liên tục nhận được tin nhắn từ Tử Kiện gởi đến.
Nội dung chỉ có một, anh ấy chỉ muốn gởi đến nàng một lời xin lỗi.
Nhưng tất cả tin nhắn đều không được hồi đáp, cho đến một ngày Khổng Tiếu Ngâm chủ động gọi cho anh ta.
Tử Kiện lúc tiếp cuộc gọi này cũng biết kết quả sẽ rất tệ, quả nhiên nàng chính là dứt khoát cùng anh ta trở thành những người xa lạ.
Ngay cả tình bạn cũng không còn, gọi một cuộc điện thoại cũng chỉ thông báo cho anh ta biết không cần gởi đến nhiều tin nhắn như vậy.
Từ nhỏ lớn lên cùng Khổng Tiếu Ngâm, sau này khi đã trở thành tình nhân của nhau cũng vậy.
Tử Kiện chưa từng nhìn thấy Khổng Tiếu Ngâm tức giận đến mức này, sau cuộc gọi đó cũng chính thức cắt tất cả liên lạc với anh ấy.
Thậm chí còn nói với anh ấy rằng, nếu lần sau còn gặp lại ngay cả một câu cũng không mở lời.
Anh ta nếu như có hành động nào quá khích với nàng, chỉ có thể nhờ luật pháp can thiệp đến.
Những ngày đầu từ cửa sổ ký túc xá, nàng vẫn nhìn thấy xe của Tử Kiện đậu lại.
Nhưng bẵng đi một thời gian, cũng không còn thấy nữa.
Có một lần khi Khổng Tiếu Ngâm gọi về cho ba mẹ, nghe họ nói Tử Kiện hôm trước có qua thăm họ.
Anh ta cùng với ba mẹ của nàng nói qua mấy lời, mua một ít quà gởi đến.
Nghe nói công việc ở Bắc Kinh đã hoàn thành, sắp tới lại nhận dự án bên nước ngoài, sẽ lại đi một khoảng thời gian dài.
Xem như trước mắt cũng có thể tránh được người này, Khổng Tiếu Ngâm tạm thời có thể thở phào nhẹ nhõm.
Về việc Tử Kiện đến thăm ba mẹ, lại khiến ba mẹ cho rằng nàng cùng anh ta quay lại.
Khổng Tiếu Ngâm mất rất lâu thời gian mới có thể giải thích cho ba mẹ yên tâm, sau đó ông bà lại hỏi nàng có cùng người khác tìm hiểu qua chưa? Về việc này nàng chỉ nói chưa có thời gian suy nghĩ, nhưng chắc chắn sẽ chọn một người tốt hơn nam nhân này.
Lại nói đến Tôn Nhuế và Vu Tử Lăng, lúc đầu khi nàng đưa Tôn Nhuế đi gặp Tử Lăng, đứa nhỏ liền trưng ra cho nàng kiểu mặt rất miễn cưỡng.
Nhưng sau đó không lâu, liền có thể nói nhìn thấy thần tượng liền bỏ bê người khác.
Khổng Tiếu Ngâm chính là cảm thấy bạn ấy ngồi nghe Tử Lăng nói về nghệ thuật nhiếp ảnh đến say mê, trước đó có bao nhiêu hiềm khích đều giống như chưa từng tồn tại.
Nhận thấy Tôn Nhuế có tư chất rất tốt, lại còn có Khổng Tiếu Ngâm ở bên cạnh nói giúp vài lời.
Vu Tử Lăng trước giờ không nhận đệ tử, cũng tạm thời cho Tôn Nhuế ứng cử vị trí này.
Nhưng nguyên tắc của anh ta rất rõ ràng, nếu sau một tháng Tôn Nhuế vẫn không thể nộp được một bức hình khiến anh ấy hài lòng, sẽ mặc nhiên gạch tên ra khỏi vị trí đó.
Đối với chuyện này khiến cho Tôn Nhuế dạo gần đây mất ăn mất ngủ, bình thường chụp ảnh cũng không thể nói là tệ, nhưng để đạt được đến giá trị nghệ thuật trong mắt của Vu Tử Lăng cũng không phải dễ.
Vì thế tạm thời nói với học tỷ sẽ bỏ bê học tỷ một chút thời gian đi, cứ có thời gian rảnh liền đi ra ngoài tìm ngoại cảnh.
Nhìn thấy Tôn Nhuế vui vẻ như vậy, nàng cũng