Gây ra chuyện lớn như vậy, bản thân Tôn Kỳ Long không thể nào có thể ngồi yên chờ mọi chuyện kéo đến.
Anh ta thật chất vẫn theo chân họ đến bệnh viện, chẳng qua không hề lộ mặt.
Sau khi nghe được Tôn Nhuế nói lý do bản thân bị hành hung, cuối cùng Tôn Kỳ Long cũng biết bản thân qua được một ải này với chú thím.
Bình thường em họ đối với anh ta ghét cay ghét đắng, loại chuyện lần này nếu như không phải vì Khổng Tiếu Ngâm, xem ra cũng không tự ủy khuất bản thân mình nói dối hộ anh ta.
Xem ra mối quan hệ học tỷ học muội chẳng qua là lừa thiên hạ, Tôn Kỳ Long sớm biết Tôn Nhuế xem Khổng Tiếu Ngâm không đơn giản như cái cách mà nó giới thiệu với mọi người.
" Em họ, ổn chứ? "
Vừa rồi bên ngoài hành lang anh ta có gặp Lục Trác Kỳ, còn giả vờ như bản thân nghe tin nên mới đến đây thăm Tôn Nhuế.
Trong lúc Lục Trác Kỳ có một cuộc họp đột xuất tại công ty, dù sao hiện tại Tôn Nhuế cũng không có gì nghiêm trọng nên giao lại cho Tôn Kỳ Long giúp mình trông coi.
Anh chàng mang theo một bó hoa tươi đi về phía phòng bệnh cô em họ, nhìn thấy Tôn Nhuế một bên vai băng bó chỉ giương lên một nụ cười khinh miệt.
" Tên khốn lập tức cút đi cho tôi " Chỉ cần nhìn đến hắn liền trở nên mất kiểm soát, không phải vì vết thương hắn gây ra cho cô.
Chính vì hắn gợi nhớ đến những chuyện Tôn Nhuế không muốn nhớ, hiện tại cũng chỉ có thể không muốn nhìn thấy mặt hắn nữa.
" Nhuế, chị mua về rồi em ngồi dậy ăn một chút "
Âm thanh truyền đến từ bên ngoài cửa phòng, khiến cho Tôn Kỳ Long trong nhất thời quay lại nhìn một lượt.
Thì ra Khổng Tiếu Ngâm cũng sớm có mặt ở đây, xem ra lần thăm bệnh này cũng không tốn công vô ích.
Ít nhất ra lại có thể thêm một lần chọc đứa em họ tức đến chết mới thôi, xem thử còn kịch vui gì muốn trình ra cho người ta thấy.
" Tiểu Khổng, xin chào " Tôn Kỳ Long đặt bó hoa lên một chiếc bàn gần đó, đưa một tay để trước mặt nàng như một hình thức xã giao.
Hiện tại tuy rằng không phải ở nhà họ Tôn, nhưng phép lịch sự là điều cần thiết nên cũng cùng anh ta bắt tay có lệ.
Không ngờ nam nhân này lại cố tình vuốt ve tay của nàng, thậm chí là còn ở ngay tầm mắt của Tôn Nhuế.
Đối với loại hành động này Khổng Tiếu Ngâm bất quá chỉ có thể rút tay lại, tự nhủ với bản thân sau này ngay cả một cái bắt tay cũng không nên cùng người này tiến hành.
Nhưng anh ta đối với sự cự tuyệt của nàng chỉ cười thật khẽ, nụ cười đó không hiểu sao nhìn qua khiến cho nàng cảm giác anh ta cố tình khinh miệt nàng.
" Xin lỗi nha Tiểu Khổng, anh quên mất em là nữ nhân băng thanh ngọc khiết.
Vừa rồi có chút mạo phạm, em đừng để bụng " Lời nói này xuất phát cũng không phải muốn hướng đến Khổng Tiếu Ngâm, chẳng qua người cần nghe đích thị cũng đã nghe thấy.
" Chị kêu anh ta đi về đi, em muốn ngủ, thật ồn ào " Hiện tại chỉ trách cô sức lực đều không có, muốn đuổi tên chết tiệt này đi cũng lực bất đồng tâm.
" Em họ xem ra đã mệt rồi, cứ nghỉ ngơi đi, lần sau anh ghé thăm em " Những chuyện cần nói cũng đã nói xong, thiết nghĩ sau khi mình đi bọn họ cũng không mấy gì vui vẻ cùng nhau một chỗ.
Đợi đến lúc Tôn Kỳ Long rời khỏi, Tôn Nhuế đem chăn trùm qua khỏi đầu muốn yên tĩnh một chút.
Khổng Tiếu Ngâm vốn cho rằng tiểu học muội vết thương đau nhức nên có một chút nóng nảy, nhưng Tôn Nhuế vẫn chưa dùng thuốc không thể như vậy ngủ qua được.
" Em cố ngồi dậy ăn một chút, dùng thuốc xong liền có thể ngủ rồi " Không nghe thấy tiểu học muội trả lời, Khổng Tiếu Ngâm chỉ đành đem phần cháo nóng vừa mới mua ngồi bên cạnh cô.
Một tay đem chăn che kín đầu của Tôn Nhuế kéo xuống, tay còn lại vẫn đang đỡ lấy tô cháo nghi ngút khói.
" Em đã nói là không ăn..."
Tâm trạng cô lúc này thật sự rất tệ, vừa rồi lại bị Tôn Kỳ Long làm cho cả người đều sinh khí.
Chẳng qua cô chỉ muốn trốn vào một góc riêng để bản thân bình tâm lại, tại sao chị lại nhất quyết đem phần chăn đó tháo xuống chứ.
Trong nhất thời Tôn Nhuế chỉ muốn giật lấy tấm chăn đó lại che lên lần nữa, nhưng có vẻ như không cẩn thận đã va trúng tô cháo ở ngay trên tay của Khổng Tiếu Ngâm.
Kết quả một bên cháo đổ úp một tay nàng, nhiệt lượng nóng đến mức khiến cho nàng không giữ được tô cháo đó trong tức khắc rơi xuống sàn vỡ tung.
Chưa bao giờ Tôn Nhuế nghĩ sẽ trút giận lên nàng, hành động vừa rồi chẳng qua trong lúc tức giận không chú ý đến xung quanh.
Âm thanh những mảnh sứ rơi xuống sàn thật lớn, nhưng điều khiến Tôn Nhuế chú tâm nhất chính là một bên cánh tay bị bỏng rộp của Khổng Tiếu Ngâm.
" Học tỷ, em xin lỗi.
Em thật sự không cố ý, học tỷ " Xem ra vết thương trên tay của chị ấy quả thật rất đau, hiện tại học tỷ cũng không giấu được hai khóe mi đọng lại trực chờ rơi xuống.
Đến nước này nàng cũng che giấu không được nữa, không lâu sau hai bên vai có một chút run lên thật nhẹ, nước mắt chính là thi nhau đổ xuống.
Tôn Nhuế còn cho rằng chị ấy vết thương đã đau đến mức chịu không nổi, nên mới có thể khóc thành một trận thế này.
Còn muốn bấm vào nút đỏ bên cạnh giường gọi điều dưỡng đến, nhưng Khổng Tiếu Ngâm chính là ở trước mặt cô càng khóc lớn tiếng hơn.
" Nhuế, cơn đau chị phải chịu cũng không phải ở bàn tay này "
Nghe được những lời nói vừa rồi, Tôn Nhuế đột ngột hiểu ra chị ấy sở dĩ khóc lớn tiếng đến như vậy là vì cái gì? Phải, học tỷ cũng giống như cô thôi, đều không phải ở nơi đang bị thương cảm nhận nổi đau tột cùng.
Chị ấy muốn nói cho cô biết, chị ấy vì bản thân đau lòng nên mới không thể không rơi nước mắt một cách thập phần ủy khuất.
" Thật ra chị đã làm sai chuyện gì vậy Nhuế, em chưa từng đối xử với chị như vậy mà " Cho dù tay của nàng càng lúc càng đỏ lên, nhưng Khổng Tiếu Ngâm sớm đã không còn để ý quá nhiều đến nó nữa.
Dạo trước ngay khi Khổng Tiếu Ngâm phát hiện bản thân mình đối với học muội có loại tình cảm đặc biệt, cũng không dám tự tiện thừa nhận.
Bởi vì nàng rất sợ Tôn Nhuế lại giống như La Tử Kiện, để lại cho nàng nhiều thước phim đẹp đẽ, lưu trữ trong tâm trí những ấn tượng khó lòng phai nhạt.
Sau đó rồi cũng sẽ bỏ nàng đi, con người thà rằng không có, vẫn hơn rất nhiều lần việc mất đi những thứ vốn đã từng thuộc về mình.
" Em xin lỗi, học tỷ.
Chị để cho họ xem qua vết thương của chị trước đã..." Hiện tại đều quan trọng nhất vẫn nên lo cho bàn tay của nàng, có chuyện gì một lúc nữa hãy nói.
Tôn Nhuế không chần chừ bấm vào nút báo hiệu, rất nhanh đã có một điều dưỡng được cử đến phòng của cô.
Cũng may vết thương trên tay của nàng không tính là quá nặng, hiện tại chỉ cần thoa thuốc thêm vài lần cũng sẽ có thể trở lại như bình thường.
Ngay sau khi điều dưỡng rời khỏi, phần mảnh vỡ cùng cháo dưới đất đều được dọn sạch sẽ.
Tôn Nhuế mới từ từ đi đến phía chiếc ghế dựa Khổng Tiếu Ngâm hiện đang ngồi đó, muốn xem qua tay của nàng.
" Em là bệnh nhân, chị không phải.
Em muốn ngủ thì cứ ngủ đi, chị đợi đến khi mẹ em quay lại sẽ về " Mang theo một nổi ủy khuất suốt cả một buổi trong phòng bệnh, khó trách Khổng Tiếu Ngâm đối với tiểu học muội ngược lại có chút giận dỗi.
" Học tỷ là em không đúng, chị đừng có bỏ mặc em " Bỏ qua những thứ Tôn Kỳ Long cho cô xem không có độ tin cậy cao, Tôn Nhuế hiện tại không nỡ nhìn thấy một học tỷ đôi mắt lúc nào cũng có thể ướt mem như vậy cả.
Phải đó, tên khốn đó chỉ tùy tiện đưa cô xem một vài thứ còn không biết có cắt ghép không, cô thật sự không nên mắc bẫy của hắn.
Đúng là