Giữa cánh đồng cỏ vàng úa, người mặt nạ cười khùng khục nhìn cảnh đôi nam nữ ôm nhau. Hình như tất cả đàn ông trong thiên hạ đều bại vì mỹ nhân. Cũng như Ma vương trước kia vì Ma hậu mà lỡ thời cơ tốt, mất mấy tháng trời tìm thân xác hoàn hảo cho nàng ta, cuối cùng chính mình hồn bay phách tán.
-Xem kìa, Thái Hành chuyển thế lại si tình như vậy, không giống lão tiên nhân thanh tâm quả dục ngày trước chút nào… Tú Thanh tiên cô, nghe nói nàng vì hắn mà rời bỏ tiên môn, dùng hết pháp lực luyện cái gì… Tam Duyên đan? Thứ đó có tác dụng chứ?
Tú Thanh ló mặt ra từ trong lòng Hòa Nghi Cảnh, đề phòng nhìn tên ma đầu
-Liên quan gì tới ngươi? Ngươi là ai, tác oai tác quái ở nhân gian sẽ bị Ma hậu và tiên môn xử tội. Ngươi không sợ sao?
Mặt na càng cười lớn, nâng hai bàn tay
-Tiên cô cứ nhìn đi. Ta rõ ràng là một người phàm, mấy nghìn năm nay chẳng phải vẫn ung dung tự tại chốn này sao? Có tên tiên nhân nào phát giác đâu? Bọn họ truy sát ta, trăm lần đều là trăm lần tay không trở về… thật tiếc tiên đạo bây giờ không có ai lỗi lạc hết!
Tú Thanh hạ phàm cũng không quá lâu, nàng suy luận một chút liền nhớ ra một cái tên: Lạc Bà Na.
Hắn là nguyên tể tưởng Ma tộc thời Ma vương bị giam trong Âm Ti Cốc. Sau khi chết dưới tay Tố Minh Bảo thì không về âm ti mà tiếp tục đi theo Ma vương, dùng thuật mượn xác kéo dài sinh mệnh. Từ khi Ma hậu lên ngôi, hắn là người tiên phong chống đối chính sách hòa bình Tiên – Ma, không phục tùng Ma hậu rồi cuối cùng đem thuộc hạ bỏ trốn, âm thầm lẩn khuất giữa nhân gian. Bao nhiêu năm truy nã mà không bắt được hắn, thì ra công phu của hắn đã cao như vậy. Tú Thanh nóng ruột nhìn kết giới, nàng không thể ra ngoài thì làm sao báo động với tiên môn?
-Lạc Bà Na, ta nhìn ra ngươi rồi. Cái mặt nạ bắt chước kia chính là mô phỏng theo Ma vương… ngươi tưởng mình là Ma vương thật sao?
Tú Thanh đang nghĩ cách câu giờ, cũng chẳng quan tâm Hòa Nghi Cảnh ở đây mà tiết lộ hết thân thế, quá khứ của mình. Chuyện này là chuyện nhỏ, phải thoát khỏi tên ác quỷ này mới là chuyện lớn.
Lạc Bà Na vỗ tay tán thưởng
-Tiên cô thật thông minh! Làm ma vương thì ta không dám nhưng mà lật đổ Ma hậu thì ta rất mong chờ. Ả ấy vốn là tiên nữ, dựa vào thân phận Ma hậu mà sai khiến ma tộc, lý lẽ ở đâu chứ? Bây giờ nàng ta ương ương dở dở, vì tình nhập ma, cũng là con ma mang nửa thân tiên… ta có chết cũng không phục!
-Ngươi không phục thì đi mà tìm Ma hậu nói lý, tại sao lại quấy rầy chúng tôi?
Lạc Bà Na nheo mắt bên trái, giọng nói mờ ám
-Tú Thanh tiên cô nhiều năm không lộ diện, thì ra đang tí tởn ở phàm giới cùng lão quân… Hai người các ngươi…. Hô hô… thật đẹp đôi!
Tú Thanh cảm thấy bộ dạng tên này rất buồn nôn. Nàng từng biết đến Ma vương qua cái giếng “Kể” của Kim Tinh môn. Hắn đeo mặt nạ giống thế này nhưng một nửa gương mặt lộ ra tràn đầy khí phách, là thứ hơi thở của thần thánh, là sự ma mị chết người… Ma vương giống Minh Bảo nhiều hơn Thái Hành. Nói đúng ra là ba anh em nhà họ mỗi người một vẻ. Ma vương đáng sợ nhưng hắn lại quá đẹp đến nổi người ta thường quên mất cảm giác sợ. Nửa khuôn mặt của hắn có thể khiến trời đất than thở mà nửa mặt của tên Lạc Bà Na này… thật tầm thường! Còn lâu mới bằng cái lẻ của ma vương…
Khi Tú Thanh còn rảnh rang bình phẩm bề ngoài người khác thì Hòa Nghi Cảnh đang nghĩ đến một vấn đề hết sức quan trọng. Theo như lời tên kia, Thanh nhi là tiên nữ trên trời, mà hắn là phàm nhân dưới đất, như vậy… Hòa Nghi Cảnh nhớ lại những câu chuyện dân gian về tình yêu tiên – nhân, hình như chả cái nào kết có hậu!
-Thanh nhi… có phải người phàm và thần tiên ở cùng nhau là trái luật trời không?
Cao Lãnh đứng sau lưng bệ hạ thở dài một tiếng. Làm ơn đi, trong hoàn cảnh này ngài còn quan tâm tới chuyện đó sao? Nếu không ra khỏi nơi này được thì luật trời với chả luật đất có tác dụng gì sao? Tú Thanh ngạc nhiên nhìn Hòa Nghi Cảnh. Trong bụng hắn có mấy trăm câu hỏi về thân thế và quá khứ giữa họ nhưng tổng kết lại hắn chỉ có vướng mắt lớn nhất này. Tú Thanh cảm thấy lão quân thật đáng yêu, ngốc nghếch đáng yêu!
-Làm gì có luật trời! Trời lo ình còn không xong, hơi đâu quan tâm chuyện vẩn vơ? Thanh nhi đi tìm lão quân, cả sư tổ cũng cho phép mà!
Hòa Nghi Cảnh gật gù, tốt quá, vậy thì tốt quá, bớt một mối lo…
Lạc Bà Na chặc lưỡi, chỉ vào đôi mắt Hòa Nghi Cảnh
-Thái Hành lão quân đúng là có bản lĩnh. Với đôi mắt như vậy mà vẫn giấu được mấy tháng trời, còn hiên ngang đi tế Tổ… Xem ra bị mất nửa dương không phải chuyện gì lớn…
Hòa Nghi Cảnh nhíu mày, thói quen vẫn không bỏ liếc về nguồn giọng nói
-Là ngươi. Ngươi đã làm gì mắt của ta???
-Ồ, tôi có làm gì đâu? Chính là nhờ Hoàng hậu nương nương thoa chút dược, lâu ngày thì ngấm thuốc thôi…
-Cẩm Lan?
Hòa Nghi Cảnh có lẽ không ngờ nổi, biểu muội yếu ớt nhà hắn lại động lòng với Ngô Chẩn – Ngô trạng nguyên năm đó. Sau khi bị hoàng đế tự tay giết chết, Ngô Chẩn một lần liều lĩnh trở về, báo mộng cho Hòa Nghi Cẩm Lan, đổi trắng thay đen rằng bệ hạ biết tình yêu cấm đoán giữa họ cho nên giết người diệt họa. Hắn được cao nhân cứu giúp, tạm thời không thể về gặp nàng. Hắn chỉ dẫn Hòa Nghi Cẩm Lan tự pha chế một loại hương liệu. Mỗi tháng ngày một và mười lăm thoa lên tóc, bệ hạ theo quy củ tới nhìn Hoàng hậu, lâu ngày tự nhiên bị hạ độc, chẳng qua tới giờ mới phát tán mà thôi.
-Ngô Chẩn là đại đồ đệ của ta, Liễu Giản là một đồ đệ khác. Sở dĩ hôm nay lật bài ngửa với ngài là do chúng ta phải kết thúc ân oán ở chỗ này. Tú Thanh tiên cô là hậu bối, tốt nhất tránh sang một bên. Hôm nay dù Minh Bảo của Hoa Đông có tới thì ngài cũng phải chết ở đây!
Lời cuồng ngạo vừa dứt, giống như đã tuyên chiến xong, Lạc Bà Na xòe móng vuốt, chớp nhoáng di động. Chiêu thức của hắn quái dị, Tú Thanh dang tay muốn che chắn cho Hòa Nghi Cảnh, kết quả bị hắn kéo ra sau lưng. Vuốt dài cào tới, Hòa Nghi Cảnh tuy không thấy nhưng hắn hình dung được qua tiếng gió, vững vàng lùi một bước, quạt nan giơ lên. Lạc Bà Na không chộp được cổ Hòa Nghi Cảnh mà bắt nhầm cây quạt kia. Hắn chỉ thấy thứ này rất tầm thường. Quạt là để mấy bà mấy