Không còn chạm thấy bàn tay mềm mại, Hòa Nghi Cảnh đầu tiên là sửng sốt, hoảng hốt rồi lo sợ. Hắn nhíu mày, mặt lạnh lẽo, quạt nan giờ mới chính thức xòe ra. Một phàm nhân và một cây quạt tỏa ánh kim quang như tay Phật, rất kì lạ!
-Cao Lãnh, dùng ấn kiếm của trẫm ở trong xe.
Cái vong im lặng tuân mệnh, kiếm bay lơ lửng, tháp tùng cùng bệ hạ. Ở phía trước, Tú Thanh cố gắng trói ma đầu lại, tiên khí của nàng dồn vào dải lụa, cứng như dây xích. Lạc Bà Na đứng trên đất vẫy vùng, tiên nữ áo váy hồng lơ lửng phục ma. Lão Lưu mà ở đây nhất định sẽ vỗ tay khen: “Áo bay bay, tóc bay bay… trời ơi đẹp!”
Lạc Bà Na nào có dễ đối phó, hắn lần lượt xé lụa, từ một sợi đã nát ra mấy sợi, dần dần không giữ được hắn nữa. Vừa định nhạo báng một câu thì ấn kiếm rồi cây quạt chết tiệt đánh tới. Kiếm này chẳng qua là kiếm của nhân gian, nhiều đời dính long khí của thiên tử nên khắc ma mà thôi. Cây quạt kì quái mới là đáng lo. Những vòng bát quái xoay tròn, là hình vẽ nghệch ngoạc nhưng đầy ý tứ, rất giống bản đồ thiên cổ khắc trên cổng Ma giới. Làm con dân ma tộc mấy nghìn năm mà hắn vẫn không hiểu đây là trận đồ gì.
Tình thế có chút biến đổi. Hòa Nghi Cảnh như con hạc đỏm dáng lượn lờ, dù chiêu thức rất bình thường nhưng vũ khí khác thường khiến Lạc Bà Na hơi chật vật. Hắn chạm vào không được, đến gần là bỏng tay. Quạt linh hoạt xòe ra thu vào, tựa một điệu múa, còn mang vẻ kiêu kì như chiếc đuôi công. Chẳng mấy chốc dưới chân hắn sáng lên một vòng tròn hoa văn âm dương hỗn độn, xoay rồi xoay…
-Cái quái gì thế này?
Hòa Nghi Cảnh không thèm đáp lại, vẫn nhịp nhàng đánh nhưng nếu để ý sẽ thấy hắn có vô số động tác thừa, mũi chân xoạc những đường cung có quy luật, nếu chạm phải sỏi đá thì sẽ hất đi, dọn dẹp một khoảng sạch sẽ bên trong vòng sáng. Ánh vàng kim ngày càng chói, nóng rực, Lạc Bà Na biết mình bị trúng kế. Tú Thanh mở to mắt nhìn cảnh tượng quái dị, lão quân làm cái gì thế???
Nàng không thể đứng làm khán giả, cũng phải giúp một tay chớ! Bên này thì bận đối phó với Hòa Nghi Cảnh, phía sau có một thanh kiếm phiền phức thừa cơ đâm chọt, bên hông lại thêm Tú Thanh quất lụa vào người, hết cản chân lại trói tay không tiện hoạt động. Lạc Bà Na thấy kế hoạch phải thay đổi, hai người này không yếu ớt như hắn nghĩ, nhất là Thái Hành.
Ngồi canh ở bên ngoài là Liễu Giản, hắn ngủ gật ngay mắt trận, tay ôm hai con búp bê gỗ. Mắt trận là một vật giống như gương, trận mà Lạc Bà Na bày chính là một cái bể nước không quá xa chỗ đoàn người đi qua, vừa khéo bao trùm đồng cỏ. Liễu Giản ngủ gật bị sợi chỉ đỏ cột vào ngón tay đánh thức, đây là dây liên lạc của hắn với sư phụ, đầu kia nối với kết giới bên dưới bể nước. Hắn bừng tỉnh, đưa tay dụi mắt, nhìn ngón út bị giật giật. Nếu đây là dây câu cá thì cá dưới bể đã mắc câu rồi. Liễu Giản làm đúng lời căn dặn ném hai búp bê gỗ xuống nước, món đồ chơi nổi lềnh bềnh rồi chầm chậm chìm…
Ở bên trong, Lạc Bà Na rất ngoài ý muốn nhìn thấy một Tú Thanh và một cây kiếm. Quái thật, lẽ ra phải là Thái Hành chứ! Hắn cố ý chuẩn bị con rối, lợi dụng tính chất của gương chính là phản chiếu đúng bản chất hình ảnh. Vì vậy Tú Thanh sẽ có một Tú Thanh khác xử lý và Thái Hành cũng phải đối đầu với chính mình. Nhưng Lạc Bà Na không biết còn có một Cao Lãnh luôn như bóng với hình cùng Hòa Nghi Cảnh. Tú Thanh lúc này trợn mắt nhìn cô gái giống y hệt nàng, ngay cả dải lụa cũng giống. Và Cao Lãnh thì nghiêm mặt nhìn cái vong cùng một khuôn với hắn, môi bạc mím lại…
Lạc Bà Na buồn bực nhìn tình hình, vẫn phải chính mình thanh toán Hòa Nghi Cảnh phiền phức này, hắn quá khó lường, rốt cuộc hắn biết cái gì, cây quạt kia là gì? Trận chiến vì có thêm hai con rối mà bất lợi. Tú Thanh bị Tú Thanh quấn lấy, kiếm của Cao Lãnh cứ bị thanh kiếm kia cản đường, giờ là một chọi một. Hòa Nghi Cảnh nghe thấy tạp âm quá nhiều, hành động càng dứt khoát. Long bào của hắn lấp lánh ánh vàng, hoa văn rồng ẩn hiện, dĩ nhiên y phục làm ra không phải để hoàng đế tập võ. Quạt trong tay như thanh lợi kiếm, gió quật ra như lốc, xé tan tác ma khí Lạc Bà Na đánh tới, cỏ cây nghiêng ngả, bụi bay đầy trời… Lạc Bà Na bị cán quạt đập vào ngực, phun ra máu tươi, cái xác này vốn không còn tốt, trọng thương lại càng suy yếu. Hắn phát hiện mình không chạm nổi góc áo của Thái Hành, gần như thịnh nộ gầm một tiếng. Hắn càng mất bình tĩnh thì thủ đoạn càng độc và Hòa Nghi Cảnh càng kiên định vững vàng…
Lạc Bà Na loạn bước, giẫm lên vòng sáng như giẫm phải chông nhọn, đau điếng người. Hắn đã hiểu vì sao Ngô Chẩn chết dưới tay Hòa Nghi Cảnh sau một chiêu. Tên này là người phàm à? Có người phàm nào như hắn không? Bản thân Hòa Nghi Cảnh thì không có gì uy hiếp nhưng cây quạt của hắn, hiểu biết của hắn về ma trận thì rất lợi hại Xưa nay bày trận chế ma chỉ có Thập Tam Phân Kinh của Phong Trạch Hoa Đông là hắn thấy e sợ. Bây giờ Hòa Nghi Cảnh có một trận pháp khác, không cần tới mười hai người mà vẫn làm hắn chật vật không thôi. Muốn lấy được thân thể Thái Hành xem ra không thể dùng sức mà phải dùng mưu! Lạc Bà Na nghiến răng đỡ lưỡi quạt, hắn không dám chạm tới nên phải dùng ma khí làm lớp da tay. Nửa bên mặt méo mó trắng xám, mắt trái đỏ ngầu, sát khí cuồn cuộn. Thoáng thấy hai Tú Thanh cách đó không xa, chẳng biết các nàng đánh kiểu gì mà hai dải lụa rối ben, thắt nút, không gỡ được, hiện tại đang giật qua kéo lại, giáp lá cà. Thanh nhi xưa nay vẫn ngốc như thế, hỏi sao con rối mô phỏng nàng cũng không thông minh là bao…
Lạc Bà Na đánh cược. Hắn dồn sức tung một chưởng ép Thái Hành lùi lại, mình thì bay tới chỗ Tú Thanh. Không phải họ đang chơi trò yêu đương ở phàm giới sao? Có lẽ Tú Thanh là điểm yếu chí mạng của Thái Hành.
Thanh nhi không biết mình bị nhắm trúng, vẫn hung hăng đánh với đứa con gái bắt chước nàng. Đôi mắt kia rõ ràng không đẹp, làn da cũng không sáng bằng nàng, đáng hận hơn là trên búi tóc còn cài cây trâm “Tâm Ái”. Tâm Ái là bệ hạ tặng, ai cho phép ả kia cũng có? Tú Thanh nóng nảy mà nóng nảy cộng ngốc nghếch chính là hỏng việc!
Lạc Bà Na thình lình xuất hiện, một tay dễ dàng chộp được cổ nàng, giống bắt một con gà, vuốt nanh ác giơ ra, cào vào ngực nàng. Tú Thanh không kịp làm gì, chỉ thấy hơi thở nghẹn lại, ngực đau tê tái, nàng nhìn xuống bàn tay đang chui vào cơ thể, máu thấm ướt váy hồng như một chùm hoa. Lạc Bà Na cười đê tiện, hung hãn ném Thanh nhi như con búp bê đi, trên ngón tay rỏ máu chính là viên ngọc trắng nhỏ, phát sáng yếu ớt…
-Thái Hành! Ngươi không nhìn thấy nên ta báo cho người biết. Ta đang nắm giữ nội đan của Tú Thanh tiên cô. À, chắc ngươi không biết cái gì là nội đan? Chỉ cần tay ta mạnh một chút