Nhan Tấn chọc cây bút vào nghiên mực, khoáy khoáy, nét mặt chán ghét nhìn xuống xấp giấy dày trên bàn. Lão sư phó họ Đoàn thật không biết điều, chỉ vì hắn đọc sai mấy câu thơ mà phạt chép bài đến một trăm lần. Trời ơi, một trăm lần, phải chép tới khi nào? Nhan Tấn đá lông nheo với Tô Nhất. Tô Nhất lại đưa mắt ám chỉ hai “ôn thần” do Đoàn sư phó phái tới trông coi, lần này hắn không thể chép bài hộ Nhan Tấn nữa. Nhan Tấn mặt mũi hầm hầm, nghiến răng với Tô Nhất khiến hắn chỉ còn cách ngao ngán thở dài. Tô Nhất nhìn sang Quán Minh, cậu ta cũng là thư đồng như hắn nhưng may mắn hơn nhiều. Bạn học của Quán Minh là Nhan Nghiêm, rất ngoan ngoãn, rất chăm chỉ, còn dễ hầu hạ, đâu như vị Tam hoàng tôn Nhan Tấn này. Chỉ cần hắn không gây chuyện là mừng lắm rồi!
Lúc này Quán Minh và Nhan Nghiêm đang ngồi đối diện vừa đọc sách vừa bàn luận. Quán Minh là con nhà đệ nhất phú hào trong kinh thành. Thường thì quan và thương là nước sông không phạm nước giếng. Con trai nhà họ Quán đột nhiên vào cung làm thư đồng là một chuyện không thể hiểu nổi. Quán Minh đồng tuổi với Nhan Nghiêm, cũng là một cậu bé ngoan, rất thông minh và ham học. Từ mấy năm nay cậu luôn kè kè một bên Nhan Nghiêm.
Trong Quốc Học Giám rất yên tĩnh, tiếng lật sách, tiếng mài mực, tiếng trò chuyện khe khẽ. Một bàn lớn có bốn người ngồi, không phải hoàng tử, hoàng tôn, thế tử thì cũng là con nhà thế gia hạng nhất hạng nhì. Quốc Học Giám là ngôi trường tốt nhất Hậu Yến, sư phó họ Đoàn là một học giả rất thông thái, được chính hoàng đế cất công mời về. Không giống những vị sư phụ trước, Đoàn sư phó chỉ nhìn vào phẩm chất và tài năng, không kể xuất thân gia thế, ai cũng như ai. Đó là lý do Nhan Tấn – kẻ trâu bò xưa nay không ai dám xích mích phải nếm mùi đau thương, đã vậy còn ngậm miệng nhẫn nhịn suốt mấy tháng qua.
Nhan Tấn nhìn đứa em trai hắn rất chán ghét ngồi ở trước mặt. Nhan Nghiêm này cái gì cũng làm tốt hơn hắn, được Đoàn sư phụ tán thưởng, thường xuyên đọc bài hắn viết cho cả lớp nghe. Làm vậy đã đành, ông ta còn lôi cả bài tập của Nhan Tấn đem ra so sánh, khiến hắn có cảm giác mình là ăn mày còn Nhan Nghiêm là thượng đế. Nhục nhã hết sức! Trước khi có Đoàn sư phụ, cho dù Nhan Nghiêm giỏi tới đâu cũng bị xem nhẹ, cho dù Nhan Tấn dốt tới đâu cũng được tuyên dương. Nhan Tấn quen cái cảm giác ưỡn ngực hếch cằm nhưng bây giờ đã không còn cơ hội. Nhan Nghiêm bé nhỏ vô danh đã được chú ý tới, thậm chí hoàng thượng vốn thờ ơ cũng nghe đến tên hắn qua miệng của Đoàn sư phụ. Hôm qua ngài sai người đem tới mấy tập thơ quý tặng Nhan Nghiêm. Ai mà không ghen tị chứ?
Nhan Tấn khịt mũi, nhìn chằm chằm nốt ruồi ở đuôi chân mày. Người ta nói đây nốt ruồi “vương giả”. Từng có một lần Nhan Tấn ấu trĩ lấy bút lông chấm một nốt ruồi giống y hệt vậy. Sau mỗi lần rửa mặt vết mựt đều phai mất, phải vẽ lại. Nhiều lần như vậy hắn cũng nản, không làm trò bắt chước nữa.
Phòng học vốn đang yên tĩnh, đột nhiên một tiểu cung nữ tất tả chạy vào, hổn hển nói lớn:
-Không hay rồi! Ngọc Lâm cách cách và Ngũ tôn tức đánh nhau ở hoa viên!
Lời vừa dứt thì một bóng đen chạy vụt ra cửa, nhanh tới mức không thấy được là ai. Quán Minh ngơ ngác nhìn chỗ trống bên cạnh, lát sau mới nhớ ra, vị “Ngũ tôn tức” kia chính là cô dâu nhỏ của Nhan Nghiêm. Ôi, con bé ngu ngốc đó chắc không cắn người nữa chứ?
Lúc Nhan Tấn, Quán Minh và Tô Nhất chạy tới hoa viên, Phận Thẩm Thanh quả thực đang cắn Nhan Mỹ! Cô nhóc ngoạm lấy tay đứa con gái váy hoa sặc sỡ, mặc cho cung nữ thái giám khuyên thế nào cũng không chịu nhả ra. Nhan Mỹ khóc ầm ĩ, Nhan Nghiêm kiên nhẫn cạy hàm Phận Thẩm Thanh, đồng thời nhỏ nhẹ an ủi Nhan Mỹ đừng khóc. Người hiểu rõ hắn như Quán Minh giải thích hành động này là vì Nhan Nghiêm sợ tiếng khóc kinh động tới Thái tử phi, như vậy sẽ càng rắc rối, Phận Thẩm Thanh sẽ bị phạt nặng.
Nhan Tấn thấy em gái bị bắt nạt, lòng nóng nảy chạy tới kéo búi tóc của Phận Thẩm Thanh. Trâm ngọc rơi ra, mái tóc dài xinh đẹp bị giật đau buốt, cô nhóc ngoan cố buộc phải buông lỏng hàm răng, Nhan Mỹ được giải thoát. Lúc này Nhan Nghiêm nhanh như chớp bẻ ngược cổ tay Nhan Tấn, làm hắn thét lên, mặt trắng bệch buông ra. Nhan Nghiêm ôm Thẩm Thanh tránh xa đôi anh em kia, lo lắng kiểm tra mấy chiếc răng trắng nhỏ.
-Nàng không sao đấy chứ? Răng có đau không?
Cô nhóc đầu xỏ ôm lấy tóc khóc hức hức, tìm đến người duy nhất sẽ bảo vệ nàng
-Tiểu Nghiêm, Mỹ Mỹ lấy Đậu Đậu, Mỹ Mỹ lấy Đậu Đậu… trả Đậu Đậu uội, trả uội…
Nhan Nghiêm cuống quýt gật đầu, lau vội nước mắt ngắn nước mắt dài, chẳng hề để ý Nhan Mỹ và Nhan Tấn đang tức anh ách đứng đó. Trời ạ, một người bị cắn rướm máu, một người bị trật cổ tay, thương tích nghiêm trọng hơn mấy cái răng sữa kia chứ!!!
-Được được, Thanh nhi ngoan, đừng khóc, ta sẽ tìm Đậu Đậu về uội!
Đậu Đậu là một con búp bê vải. Năm trước Nhan Nghiêm theo cha đi Tuần Châu, lúc đến cửa hàng bách hóa lớn nhất trong thành thì nhìn thấy con búp bê này, không nghĩ ngợi nhiều liền mua về cho Thẩm Thanh chơi. Nàng gọi búp bê là Đậu Đậu, lúc nào cũng ôm theo.
Nhan Nghiêm nhìn Nhan Mỹ, xuống giọng thương lượng:
-Tứ tỷ, tỷ trả Đậu Đậu cho nàng đi, Thẩm Thanh rất thích Đậu Đậu.
Nhan Mỹ