Đây là một câu chuyện cũ.
Cậu bé Nhan Nghiêm mười ba tuổi, mặc áo dài đỏ rực, tay ôm tú cầu, đi hài vải thêu hoa sen tịnh đế. Nét mặt cậu vừa non nớt lại vừa già giặn, đôi mắt hơi mở to, hoài nghi nhìn xung quanh. Mọi người đang tất bật, mẫu thân mặc chiếc váy hoa xanh đẹp nhất. Nàng kéo Nhan Nghiêm lại dặn dò. Cậu không hiểu nhiều lắm, chỉ biết hôm nay là một ngày trọng đại, cậu sắp thành thân với tiểu nương tử, sau này sẽ phải ở cùng nhau giống như cha mẹ, rồi còn phải sinh con. Nhan Nghiêm có hơi sợ, sinh em bé thế nào? Nghe nói là rất đau. Nhan Nghiêm nhíu đôi mày nhỏ, cậu không muốn bị đau.
Lúc ấy Nhan Nghiêm chưa biết chuyện sinh đẻ là dành cho đàn bà, đàn ông chỉ cần… sung sướng là được! Thi Âm giúp cậu đeo tú cầu vào ngực, cái bông giấy to đùng, Nhan Nghiêm thì bé nhỏ, nhìn như con rùa đeo mai ngược. Nhan Loan đùa giỡn xung quanh. Nàng trêu rằng cô dâu vừa xấu vừa đần, lại còn dữ như sư tử Hà Đông. Hôm nay Nhan Loan thật điên cuồng, nàng ta bay lòng vòng trên trần nhà, nghịch phá những chùm hoa giấy xinh đẹp, làm chúng rơi lả tả xuống đất. Thi Âm thấy vậy sai người khép cửa cản gió.
Giờ lành tới, Nhan Nghiêm phải đi đón dâu. Cậu có nuôi một con lừa nhỏ, gọi là Binh Bong. Tuy việc cưỡi lừa đi cưới vợ thiên hạ chưa từng có nhưng Nhan Nghiêm kiên quyết thực hiện. Binh Bong cao vừa tầm, Nhan Nghiêm trèo lên thật tiện! Nhà gái cũng ở trong thành, từ hoàng cung đi qua chừng sáu con phố dài. Thường thì khoảng cách này chỉ mất nửa canh giờ nhưng do con lừa của tân lang khá là “lừa”, rề rề hết một canh thêm năm khắc mới tới.
Phận gia đốt pháo tưng bừng, cửa nhà mở rộng, khách khứa dập dìu. Cô dâu được dẫn ra từ khuê phòng, đỏ chót! Nhan Nghiêm mở to mắt nhìn, rất tiếc nàng trùm một cái khăn to như khăn trải bàn, không cách nào biết mặt mũi. Sao phải giấu đầu đi? Chẳng lẽ Nhan Loan nói đúng, cô dâu xấu như Hà Bá?
Nhan Nghiêm buồn bực, cậu không yêu cầu gì cao, chỉ cần có hai con mắt, hai lỗ mũi, một cái miệng dễ coi tí xíu là gà đen rồi! Làm xong mấy thứ lễ rườm rà, Nhan Nghiêm dẫn cô dâu bằng dãi lụa đỏ đi vào trong kiệu. Tân nương bị trùm đầu, quáng quàng bước đi xiên vẹo, hết đụng cửa tới vấp thềm nhà, may là chỉ lăn vài vòng rồi đứng dậy đi tiếp. Nàng lùn như cây nấm, cứ bò bò bằng đôi chân ngắn ngủn, đi từ trong nhà ra ngoài sân mà cũng lâu. Nhan Nghiêm nói thầm với Binh Bong: “Chúc mừng mày, đã có đối thủ rồi!”
Đoàn rước dâu trống kèn trở về hoàng cung. Thái tử và Thái tử phi ngồi trong đại sảnh chờ sẵn. Bởi vì đây là lễ tảo hôn, không phải lễ thành hôn cho nên đã lược bớt nhiều công đoạn, không mở tiệc rượu chúc phúc. Nhan Nghiêm cũng chẳng uống được rượu.
Sau khi thực hiện tam bái, phu thê lập tức đi động phòng. Bởi vì cả hai còn là trẻ con nên “động phòng” chỉ mang ý nghĩa tượng trưng thôi. Thi Âm khá lo lắng chuyện này, con trai xưa giờ ngủ một mình quen rồi, sợ là nửa đêm sẽ đạp tân nương xuống giường. Quan trọng hơn là Thẩm Thanh còn bé quá, lỡ nàng lạ chỗ khóc đòi mẹ thì nguy, ngày lành mà khóc lóc sẽ đem xui xẻo tới. Thi Âm lo được lo mất, cuối cùng vẫn không ngờ người khóc chẳng phải cô dâu nhỏ mà là chủ rể nhỏ nhà nàng.
Tối ấy, Nhan Nghiêm rất nghiêm túc đứng trước giường, tay cầm cây xứng. Tiểu nương tử rất ngoan, ngồi im trong phòng đợi cậu. Nhan Loan đi qua đi lại, đọc mấy bài thơ xấu hổ:
“Một giấc đêm xuân đáng ngàn vàng
Áo lụa rũ xuống, mộng đi hoang
Tiếng ngâm rên rỉ, thân lay động
Nhuyễn ngọc ôn hương nép vào lòng”
Dù Nhan Nghiêm chữ nghĩa chưa biết nhiều nhưng vẫn cảm thấy từ ngữ trong bài thơ rất mờ ám. Nói thật, cậu không thích Nhan Loan tí nào. Cô ta cứ bám theo quấy nhiễu, trêu cợt, thường khiến cậu chật vật. Nhan Nghiêm vung cây xứng muốn tẩn cho cô nàng một trận, kết quả vẫn như bao lần khác – đánh không trúng!
Thôi mặc kệ! Nhan Nghiêm lại nhìn cây nấm nhỏ, mím môi nâng khăn hỉ lên. Bên dưới tấm khăn là một gương mặt tròn bầu, hai mắt lúng liếng, chiếc mũi nhỏ, cái miệng hồng hồng… bộ dạng này rất có triển vọng! Nhưng đáng tiếc, Nhan Nghiêm không nhìn thấy điều đó. Cậu trợn mắt hoảng sợ, cây xứng rơi xuống đất. Trong phòng vọng ra tiếng khóc thét, tân lang phá cửa bỏ chạy.
-Yêu quái! Yêu quái!!!
Không thể trách Nhan Nghiêm, từ xưa tới nay, điều cậu thấy và người khác nhìn thấy rất khác nhau. Chẳng hạn cô nhóc Phận Thẩm Thanh này, bề ngoài thì bình thường nhưng rơi vào mắt cậu lại thành quái vật. Nhan Nghiêm từng nghe mẹ kể truyện liêu trai, có một con hồ ly thành tinh, gả cho anh nông dân. Khi đêm xuống hồ ly hiện hình, cắn chết anh chồng. Nhan Nghiêm không muốn bị cắn chết, cậu tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không ngủ cùng hồ ly!
Về phần tân nương, sau khi tân lang bỏ chạy mất dép, nàng vẫn hồn nhiên ngồi trên giường, nhìn một vòng phòng cưới, cây nến đỏ kia có vẻ ngon lành! Thẩm