Toa Đê là một thành trì có gần một vạn nhân khẩu, một nửa trong số đó là người dân tộc Chiêngga. Đàn ông và đàn bà Chiêngga đều mặc váy và đội khăn trùm đầu. Đoàn người Nhan Thiện bí mật di chuyển cho nên không thông báo cho thành chủ, tránh làm ông ta tăng xông máu. Họ lại tìm một quán trọ sạch sẽ, dự tính nghỉ hai ngày cho lại sức.
Thẩm Thanh không chịu ngồi yên, kiên quyết kéo Nhan Nghiêm đi tham quan một vòng. Ra ngoài là một lần học tập hiệu quả, bây giờ nàng hiểu biết rất nhiều, đã có thể nói năng lưu loát, truyền đạt ý rõ ràng. Nhan Nghiêm rất vui mừng, càng muốn nàng tiếp xúc với cuộc sống nhiều hơn.
Toa Đê là một thành lớn, không bán lụa Tây Cương nhưng có vải Soa Tuê gia truyền của người Chiêngga. Vải dệt thủ công, một thước vuông đến hai trăm lượng. Nhan Nghiêm kéo nàng tới hiệu quần áo, may luôn năm bộ váy mới, vứt đồ ở Đài Nam đi. Thẩm Thanh chọn hoa văn ngộ nghĩnh và tươi tắn, mặc vào càng làm nàng trẻ con hơn.
Họ đi dạo, nhìn cách người Chiêngga đội cái thúng to thật to trên đầu mà đi đứng vẫn nhanh nhẹn tự nhiên, rồi còn xem gánh xiếc khỉ ở trong chợ. Khi đoàn xiếc đem cái rổ đi lòng vòng xin tiền quan khách, Thẩm Thanh bỏ vào rổ một quả chuối. Người cầm rổ trợn mắt nhìn nàng.
-Ta cho con khỉ!
Thẩm Thanh trịnh trọng giải thích. Nhan Nghiêm nén cười, rất cảm thông cho đoàn xiếc, nếu họ xiếc voi thì nàng sẽ tặng một cây mía dài! Nhan Nghiêm bỏ thỏi vàng vào rổ, người kia giật mình rối rít cảm ơn. Đi chơi tới chiều, cả hai đói bụng ăn súp gà ri ở bên đường. Cạnh đó có một gian hàng bán đồ cổ. Nói là đồ cổ chứ quá nửa là giả, toàn mấy thứ bị làm óp méo vô giá trị. Người biết nhìn hàng thì không sao, kẻ lơ mơ nhất định bị lừa.
Lúc Nhan Nghiêm đang ăn thì có một nam nhân thân hình vạm vỡ, vác bao tải to đi tới. Hắn chào hỏi chủ quầy:
-Lão Lý, hôm nay bán khá chứ?
Ông chủ phe phẩy quạt, mặt chán nản
-Sáng giờ bán được hai món, không đáng mấy đồng!
-Hà hà, xem tui đem tới cái gì nè. Hàng này tui đào được tháng trước, toàn thứ tốt!
-Lại đạo mộ? Người không sợ quan phủ tống vào ngục à?
-Úi giời, bọn họ còn lâu mới bắt được!
Vừa nói hắn vừa mở miệng bao, đổ ra lỉnh kỉnh các thứ. Một cái niêu đồng mẻ miệng, hai cái vòng mã não cũ mèm, một cây lược ngà rồi thêm vài thứ không nhìn ra hình dáng. Đạo mộ chẳng phải nghề kiếm nhiều tiền. Bởi vì mộ nhà giàu thường xây kiên cố, có người trông coi, không dễ trộm. Mộ nhà nghèo cùng lắm chỉ có bộ áo tang, vài hào tiền. Làm cái nghề này còn phụ thuộc vào vận khí.
Ông chủ quầy nhìn đi nhìn lại, chỉ lắc đầu
-Không có cái gì quý hết, thôi ngươi đem bán chỗ khác đi!
Tên đạo mộ nhăn nhó
-Ông coi kĩ vào, sao lại không có thứ gì đáng giá?
Hắn bới lung tung, khoe mấy món đồ mình cảm thấy đáng tiền nhưng ông chủ quầy đều không mua. Nhan Nghiêm thuận tay lau vết mỡ trên miệng Thẩm Thanh, lơ đãng nhìn qua. Giống như có một thứ linh cảm kì lạ, Nhan Nghiêm trông thấy một chiếc quạt nan tầm thường nằm trong số ấy. Hắn vô thức đứng dậy, đi tới quầy hàng.
-A, khách quan, khách quan, ngài muốn mua gì?
Ông chủ niềm mở chào hàng nhưng Nhan Nghiêm lại cầm cây quạt vô vị kia lên. Hắn không nghe thấy tiếng gọi, chầm chậm mở rộng cánh quạt. Cảm giác có làn gió mạnh bùng lên, những hình vẽ kì quái trên cây quạt khẽ động, nó run run vui sướng vì tìm được chủ nhân.
-Cái này bao nhiêu?
Nhan Nghiêm không biểu cảm hỏi. Tên đạo mộ gãi gãi đầu
-A… cái quạt này cũng không quý lắm. Nếu công tử thích thì bán năm hào đi!
Năm hào? Ba cái bánh bao cũng năm hào tiền. Nhan Nghiêm nhướn chân mày, lấy ra hà bao đưa cho hắn
-Cầm lấy, tìm việc khác mà làm ăn sinh sống, đừng làm chuyện thất đức này nữa, kinh động đến sự yên nghỉ của người đã khuất!
Tên đạo mô kinh ngạc nhìn túi tiền, hắn không kịp cảm ơn thì thấy vị công tử nọ đã dẫn một cô bé xinh đẹp rời đi. Ngài còn không quên nhắc nhở:
-Nhớ trả tiền hai bát gà ri, bạc đưa hết cho ngươi rồi!
Hoa Ban: mọi người có phát hiện Nghiêm ca vung tiền như rác ko? Ôi, phá gia chi tử!!!
Nửa đêm, Thẩm Thanh đã lên giường ngủ. Nhan Nghiêm chong đèn trầm tư bên bàn. Cây quạt mua được lúc chiều nằm trên tay hắn. Nhan Nghiêm nhắm mắt, sờ vào hoa văn trên nan quạt. Tuy lâu năm hình khắc có mờ nhưng vẫn nhìn ra phù điêu rồng tinh xảo. Rồng, không nghĩ cũng biết là biểu tượng của thiên tử, nào có ai tùy tiện khắc lên thân quạt?
Nhan Nghiêm quan sát hình vẽ bằng mực rất lâu, cảm giác nó có một quy luật gì đó. Hắn xòe ra, gấp vào, cây quạt ban chiều nhìn rất tầm thường, không ngờ qua tay hắn nó đang từ từ mới lại, giống như chưa hề bị vùi lấp trong cát bụi và thời gian. Nhan Nghiêm híp mắt nhìn, nhất định có bí mật nào đó phía sau món đồ này, hắn không vội, sẽ từ từ nghiên cứu sau!
Nhan Nghiêm ngẫm nghĩ, cảm thấy đã bỏ quá nhiều tiền mua thứ không rõ lai lịch này, dù sao cũng nên tận dụng! Thế là hắn nhảy lên giường, nhẹ nhàng quạt cho nàng ngủ… Nếu cây quạt mà có suy nghĩ, nhất định nó sẽ bất bình ghê lắm. Tôi là cây quạt thần kì, không phải xài như vậy đâu!!!
Đoàn người dừng lại Toa Đê hai ngày thì phải lên đường. Điểm đến kế tiếp là Vọng Thành, sau Vọng Thành thì tới Hoa Lộ, như vậy họ sắp tới gần Tri Châu rồi. Đoạn đường này không hề thuận lợi, đầu tiên là Thẩm Thanh bị ốm! Mấy ngày nay nàng chơi bời sung sướng, ăn đủ thứ quà vặt, kết quả vừa bị đau bụng vừa bị cảm lạnh.