Đại Ngưu là tên tiểu binh dưới trướng Thất hoàng tử. Đêm nay là phiên trực của hắn. Ngồi ở trên cái tháp gỗ được dựng tạm, Đại Ngưu có thể nhìn thấy ngôi làng trong phạm vi năm mươi thước. Cứ một trăm thước lại đặt một đài quan sát, đảm bảo không có con chó con mèo nào thoát khỏi tầm nhìn. Ba ngôi làng bị bao vây bởi mấy chục trạm canh gác, dân chúng không được tự ý ra ngoài, kháng lệnh giết không tha. Trăng đêm nay rất sáng, mọi vật đều rõ ràng, thậm chí không cần đốt đuốc như mấy hôm trước. Gió khuya thổi hiu hiu mát lạnh, muỗi kêu vo ve, Đại Ngưu ngủ gà ngủ gật. Hắn đang chờ đổi ca trực để về nhà đánh giấc.
Giữa không gian yên tĩnh đó, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Đại Ngưu lơ mơ choàng tỉnh, rướn cổ nhìn xuống đất.
-Nè! Chú mày chạy đâu đó? Không muốn bị bắn chết thì trở về ngay!
Hắn gào to với gã đàn ông ốm yếu có ý định vượt ranh giới. Người kia kinh hoàng nhìn lên, sau đó huơ huơ cánh tay gấp gáp cầu cứu
-Đại ca, đại ca, cứu tôi vời, cho tôi ra ngoài với… bọn họ đang đuổi theo!!!
Đại Ngưu nhíu mày, giương cung tên lên:
-Tao nói lại, chú mày quay về ngay, tao bắn đừng có trách. Thất hoàng tử đã ra lệnh, cả làng phải cách ly!
Dưới ánh trăng, khuôn mặt người đàn ông gầy hóp lại, nước da xanh xao vàng vọt, áo quần rách rưới tả tơi. Hắn run run nhìn ra bên ngoài với ánh mắt khao khát, rồi lại nhìn Đại Ngưu với ánh mắt cầu xin, cuối cùng quay đầu nhìn lại ngôi làng với vẻ mặt kinh hoàng. Đại Ngưu thấy gã không chịu lùi về nên căng dây cung đe dọa
-Có quay về không thì bảo?
Đúng lúc đó, có thêm hai người cả nam lẫn nữ từ trong làng chạy ra. Tên đàn ông sợ tái mặt, líu ríu la lên:
-T…tới, tới rồi…!
Gã co giò muốn bỏ chạy, lại bị tiếng quát của Đại Ngưu ngăn lại. Gã tiến thoái lưỡng nan, bước tới thì bị bắn chết, bước lui cũng sẽ chết, đường nào cũng chết. Đại Ngưu không hiểu tình huống gì xảy ra, vẫn lăm lăm cung tên trên tay, lúc thì hướng về tên đàn ông, lúc thì chuyển sang hai người mới tới, do dự muốn bắn. Nam nữ kia chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến gần trạm quan sát
-Cứu, cứu tôi với, cho tôi ra ngoài!!!
Đại Ngưu ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng kì quái này. Nam nữ kia nhảy bổ vào gã đàn ông, động tác hoang dã hung tợn. Gã nọ ốm yếu dễ dàng bị quật ngã, giãy giụa gào khóc. Đại Ngưu chỉ nhìn thấy dưới ánh trăng một cảnh rùng rợn hơn cả chiến trường hắn từng đánh. Hai người kia lao vào ngấu nghiến, cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ, tiếng kêu gào yếu dần rồi tắt liệm, gã đàn ông lụi lơ trên đất. Đại Ngưu hoàn hồn, không nghĩ ngợi gì bắn ra hai mũi tên.
-Dừng tay, các người dừng tay hết cho ta!!!
Tên cắm vào lưng ả đàn bà, trúng cổ người còn lại. Họ ngừng việc cắn xé, ngẩng đầu nhìn lên, miệng mồm đỏ ngòm màu. Đại Ngưu không tin nổi lùi lại một bước.
-Cái quái gì thế này???
Hắn lúng túng giơ cung lần nữa nhưng chợt thấy tháp canh rung rinh. Gã đàn ông trên mặt trên cổ đầy dấu răng, đầu sướt một miếng da, mắt trái như vừa bị đâm, máu thịt lộn xộn.
-Tại sao không cứu tôi? Tại sao bỏ mặc chúng tôi?
Hắn loằng ngoằng trèo lên tháp, miệng còn làu bàu những tiếng thù hận. Đại Ngưu hoảng hốt giơ chân giẫm nát bàn tay gã nhưng không ngăn lại được. Cái đầu y trồi lên, như một cơn ác mộng tóm được ống quần của Đại Ngưu. Giữa đêm tối chỉ nghe một tiếng thét dài đau đớn…
Thẩm Thanh mơ màng tỉnh giấc, bị tiếng ồn ào bên ngoài đánh thức. Có ánh đuốc bập bùng, còn có tiếng nói chuyện và chó sủa.
-Chuyện gì vậy…?
Nàng nhổm dậy từ lòng ngực Nhan Nghiêm, dụi dụi mắt ngơ ngác. Nhan Nghiêm sớm đã tỉnh lại, đang nằm nghe ngóng.
-Muội ở yên trong phòng, để ta ra ngoài xem!
Hắn vơ vội áo choàng, lại không quên sờ má nàng một cái mới rời đi. Cả phủ mọi người đều bị đánh thức, nghe nói đang có đánh nhau, ai đánh ai thì không rõ. Tiếng tù và thổi ba hồi dài, báo động cả thành sẵn sàng đón địch. Người dân Hoa Lộ có phần bối rối, thành này không ở biên ải, chưa từng bị báo động lúc nửa đêm, mọi người chạy đôn chạy đáo chuẩn bị thủ thành. Mà làm sao để thủ thành họ cũng chẳng biết nữa. Từng bó củi to được huy động, mọi người chia dao kéo cho nhau, toàn là đồ nhà bếp và rìu chẻ gỗ. Nhan Nghiêm nhíu mày nhìn tình hình, dứt khoát đi tìm Chu Nhất Sinh. Lão Chu đang cùng vợ con thu gom tiền của vàng bạc, nhìn thấy Nhan Nghiêm mới kinh ngạc thốt lên
-Điện hạ? Sao ngài còn ở đây?
Dĩ nhiên lão Chu đã quên bén trong nhà có khách quý, hắn chỉ lo đào tẩu.
-Xảy ra chuyện gì? Các ngươi muốn đi đâu?
Chu Nhất Sinh ra sức đè cái hòm chật kín vải vóc, Chu phu nhân thì gồng mình khóa lại. Chu Mai Thủy ôm lỉnh kỉnh váy áo, trang sức chạy tới.
-Thiếu gia, Mai Thủy đi với thiếu gia, ngài dẫn ta về kinh đi, ở đây thật đáng sợ!
Nhan Nghiêm buồn bực đẩy nàng ra, bước nhanh tóm lấy cổ áo lão Chu nghiến răng quát:
-Ông là Thành chủ đó! Chưa gì đã lo thoát thân, giặc cỏ gì ở đâu ra???
Chu Nhất Sinh líu ríu đáp
-Thần… thần không biết, tiếng tù và báo động rất gấp, Thất hoàng tử đã huy động toàn bộ quân đóng trong thành, không có tin tức chỗ Thái tử… chuyện gì xảy ra thần cũng không rõ… nhưng Thất điện hạ hành động lớn như vậy, chắc chắn là…
Nhan Nghiêm không chờ ông ta lãi nhãi xong liền xô lão ngã ngửa, cố kiềm chế không bồi thêm một đạp.
-Hừ, thành có đại sự mà không lo liệu, lại chạy về nhà cuốn chiếu phủi mông. Thành chủ như ông ném đi được rồi!
Nhan Nghiêm quay đầu đi thẳng, hắn lội ngược dòng người trở về tiểu viện của mình. Không như bên ngoài, trong viện thật im ắng, cứ như tách biệt với thế giới. Thẩm Thanh rất vâng lời không hề bước xuống giường. Nàng chỉ mặc chiếc yếm đỏ, tóc dài tha thướt che đi tấm lưng trắng nõn.
-Tiểu Nghiêm!
Nhan Nghiêm đốt thêm nến, căn phòng sáng lên. Hắn kéo tủ lấy ngân phiếu và bạc.
-Chúng ta phải đi tìm phụ thân và hoàng thúc, muội mặc ấm vào!
Thẩm Thanh gật đầu nhảy xuống giường, lò mò mở hành lý.
-Đó là đồ của ta mà…
Nhan Nghiêm thở dài, tìm chính xác hòm y phục, lấy bừa một cái mặc vào giúp nàng. Hắn kéo đuôi tóc ra, vừa cài trâm vừa hôn xuống sau ót
-Bên ngoài rất loạn, muội đừng buông tay ta, không sẽ bị lạc.
-Dạ…
Thẩm Thanh hiểu rằng có chuyện khẩn cấp, nàng vội vàng ôm Đậu Đậu nhét vào cái túi nhỏ mình thường đeo. Hành lý sẵn sàng! Nham Nghiêm bỏ tiền, con dấu, lệnh bài vào túi của nàng. Sau khi trùm Áng Nguyệt bao kín cô bé, hắn mới yên tâm dắt nàng ra ngoài. Họ chạy đến chuồng ngựa trong phủ, rất không may ngựa đã bị xài hết, chỉ còn một con lừa. Thẩm Thanh vui vẻ ôm cổ nó
-Bing Bong?
Nàng vẫn nhớ ngày thành thân, Nhan Nghiêm đã cưỡi lừa đến Phận gia. Thật ra lừa chỉ chậm hơn ngựa, nó còn có thể vác nặng, không ngại để hai người cùng ngồi. Nhan Nghiêm cười nhạt giúp nàng trèo lên, con lừa lông xám ngắn, vẻ mặt hiền lành, quả thật giống Bing Bong. Đặt Thẩm Thanh ngồi vững phía trước, hắn một tay ôm quanh eo, một tay kéo dây cương thúc lừa chạy. Cô nhóc cười khanh khách, vỗ vỗ đầu con vật
-Bing Bong nhanh quá, hay quá, vui quá…!
Tiếng nói trong trẻo và hồn nhiên xoa dịu sự lo âu của Nhan Nghiêm, hắn cười khẽ ôm nàng nép trong lòng. Thẩm Thanh cảm tưởng đây là chuyến du ngoạn bất ngờ giữa đêm, đung đưa đôi chân nhỏ nghêu ngao hát. Cảnh hỗn loạn lại giống như lễ hội đêm rằm. Giữa đường họ gặp Hồ Kính, anh chàng lấm lét ôm hòm thuốc trên tay, nói rằng bên kia thiếu đại phu trị thương cho binh sĩ. Nhan Nghiêm mơ hồ cảm thấy việc này nghiêm trọng hơn mình tưởng, sẽ không liên quan tới dịch bệnh chứ?
Họ đồng hành đi tới doanh trại nơi Nhan Phi đóng. Với vị thế của Hoa Lộ, cho dù quân Đông Ngô phía Nam tràn lên cũng phải chiếm được hai tòa thành mới đến nơi này. Không lý nào họ chẳng nghe được chút tin tức gì. Bên ngoài rất im ắng, không trống trận, không vó ngựa, tiếng vũ khí chạm nhau cũng không có, chẳng lẽ báo động giả? Khu vực quân đội của Nhan Phi đang đóng không rộng lắm, lúc này lều trại đều sáng trưng ánh đuốc. Bước vào bên trong, họ liền cảm thấy bầu không khí trầm lắng quái lạ, cả lính gác cổng kiểm tra giấy thông hành cũng có vẻ mất tập trung… Hồ Kính dò hỏi trại thương binh thì nhận được vẻ mặt sơ hãi.
-Bên… bên kia… nhưng… ngươi đừng vào!
Nhan Nghiêm và Hồ Kính nhìn nhau, đều có chung một suy nghĩ.
-Ngươi đi xem đi, ta tới chỗ Thất hoàng tử.
Hồ Kính ngờ ngợ, biết Nhan Nghiêm có qua lại với hoàng thất nên gật đầu tách ra. Nhan Phi và Nhan Thiện lúc này đang ở trong đại sảnh doanh, dưới trướng là tất cả thân tướng đã theo Thất hoàng tử nhiều năm. Thuộc hạ chạy vào thì thầm bên tai Thái tử, Nhan Thiện hơi nhíu mày rồi gật đầu đáp khẽ:
-Đặt hai chiếc ghế.
Nhan Nghiêm và Thẩm Thanh im hơi lặng tiếng đi vào cũng không ai quan tâm. Mọi người đều tập trung nhìn cái gì đó, quay thành một vòng tròn. Nhan Phi toàn thân giáp bạc, cao to ngạo nghễ chấp tay sau lưng, vẫn là phong thái trẻ tuổi ngời ngời. Thái tử thì mềm mại nhẹ nhàng hơn, trông ông lạc loài giữa đám lính tráng. Nhan Nghiêm dời mắt khỏi hai nhân vật chính, bắt đầu xuyên qua bức tường áo giáp nhìn xem chuyện gì đang xảy ra. Giữa sảnh có một người nằm, hình như đã hôn mê, hắn mặc trung y rách rưới, chân tay bị nẹp vào ván gỗ. Cả người y giống như con nhím, kim châm chi chít.
-Đã xong chưa?
Nhan Phi không kiên nhẫn lên tiếng, nhíu mày nhìn bàn tay lề mề của gã đạo sĩ. Nếu không phải ngự y chuẩn không ra bệnh thì còn lâu Nhan Phi mới tin vào bọn tà giáo này. “Đạo sĩ” nọ không sợ uy nghiêm của Thất hoàng tử vang danh thiên hạ, hằn học đáp:
-Hối cái gì mà hối, không thấy ta đang làm sao?
Nhan Phi đen mặt, nếu Nhan Thiện không giữ hắn lại thì tên đạo sĩ đã bị đá bay ra khỏi trướng rồi. Bàn tay tỉ mỉ nhẹ nhàng hạ từng chiếc châm, điêu luyện và chính xác. Đôi mắt hắn rất tỉnh, chăm chú và nghiêm túc. Nhan Nghiêm quan sát những huyệt vị, lờ mờ hiểu ra mục đích của tác giả. Đây không phải một bài châm cứu dựa trên y thuật mà là một thủ pháp thuộc về âm dương, chính Nhan Nghiêm cũng không rõ vì sao mình hiểu. Cả sảnh im phăng phắc, thời gian nặng nề trôi qua cùng số lượng châm dầy đặt trên cơ thể kia. Nếu không thấy những giọt mồ hơi lấm tấm trên khuôn mặt căng cứng của đạo sĩ thì mọi người đều nghĩ hắn đang giở trò châm bậy châm bạ.
-Dừng tay!
Một tiếng nói thình lình làm mọi người giật mình, họ quay sang nhìn Nhan Nghiêm, không rõ cậu thiếu niên này là ai, sao lại có mặt ở đây. Nhan Nghiêm không quan tâm nhiều lắm, hắn nhìn chăm chú bàn tay của đạo sĩ, ngờ vực hói:
-Đạo tả chi một trăm linh tám, nhất ngữ nhất diệt…