Hai ngày nay Hồ Kính không gặp được Nhan Nghiêm, không hiểu hắn đã bốc hơi nơi nào. Hồ Kính hoài nghi chuyện xảy ra đêm hôm trước có lẽ là một giấc mơ, thực tế họ chưa từng lẻn vào trong làng. Tuy huyễn hoặc bản thân như vậy nhưng đôi giày vải dính đầy bùn cát đã nói cho hắn biết: mọi chuyện là thật!
Hôm nay Hồ Kính vẫn tới dược đường, không tìm thấy Nhan Nghiêm nhưng lại thấy cô em gái của hắn. Thẩm Thanh đứng trên cái ghế đẩu, cố giơ tay lấy ngăn thuốc trên đầu. Hồ Kính bước nhanh tới, chiều cao thật có lợi, hắn dễ dàng đem ngăn thuốc xuống, đưa cho nàng.
-Muội lấy cái này làm gì? Tiểu Nghiêm đâu rồi?
Thẩm Thanh chớp chớp mắt, không trả lời mà hỏi lại:
-Tỏi khô ở đâu? Bạc hà ở đâu?
Hồ Kính giúp tìm tỏi khô và bạc hà, không hiểu cô nhóc muốn làm trò gì. Thẩm Thanh mượn cái cân trong dược đường, chia mỗi thứ thành hai lạng. Hồ Kính đứng bên quan sát, phát hiện nàng thay đổi rất nhiều so với lần đầu hắn gặp. Bàn tay nhỏ nhanh nhẹn thu vén, gói tỏi, bạc hà và táo đỏ vào giấy bạc. Vẻ mặt tập trung khiến cô nhóc trông bớt trẻ con, đôi hàng mi rập rờn như cánh bướm, toát lên chút gì mỹ miều khó tả. Hồ Kính nuốt nước miếng, tự vả vào mặt vì suy nghĩ lung tung.
-Sao vậy?
Thẩm Thanh ngạc nhiên nhìn dấu bàn tay trên mặt Hồ Kính.
-À…uhm… thì… muội cần mấy thứ này làm gì thế?
Thẩm Thanh ôm gói giấy vào lòng, phồng má đáp
-Tiểu Nghiêm bệnh rồi, muội hốt thuốc cho huynh ấy!
-À…ừ… vậy sao? Vậy muội đi nhanh đi, cho ta gửi lời thăm hắn nhé!
Thẩm Thanh hé miệng cười, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Hồ Kính ngơ ngác nhìn theo bóng dáng bé nhỏ, càng cảm thấy có gì đó không đúng! Hắn chạy vào nhà uống nước lạnh.
Nhan Nghiêm thật sự bệnh, bệnh không nhẹ. Chuyện này phải kể tới cái đêm hai người lẻn vào trong làng. Nhan Nghiêm bị gã chồng cương thi cắn ở vai, hàm răng của hắn quả thật khủng khiếp, đi luôn một miếng thịt! Ban đầu ngoài đau và tê thì không có gì lạ, đến khi trở về phòng Nhan Nghiêm mới thấy đầu óc choáng váng. Thi độc! Nhan Nghiêm thầm than không ổn. Hắn lục lọi hành lý, muốn tìm sách viết về cách chữa trị. Tiếng lộp cộp đánh thức Thẩm Thanh. Nàng mơ màng xuống giường, dụi dụi mắt chưa tỉnh ngủ
-Tiểu Nghiêm làm gì vậy?
Nhan Nghiêm cứng người, chầm chậm quay lại cười với nàng
-Ta tìm đồ, muội ngủ tiếp đi…
Thẩm Thanh ngơ ngác nhìn vết máu đỏ tươi, sau đó loạng choạng chạy tới, lo lắng kéo áo hắn
-Máu, máu… Tiểu Nghiêm bị thương rồi!
Nhan Nghiêm rất muốn trấn an nàng nhưng tay chân bải hoải không chống đỡ được nữa. Thẩm Thanh luýnh quýnh kéo hắn lên giường, muốn đi kêu người vào giúp đỡ. Nhan Nghiêm giữ tay nàng, vừa thở hồng hộc vừa lắc đầu
-Đừng, đừng cho người khác biết… đây là Thi độc, đại phu không biết chữa đâu!
Thẩm Thanh không hiểu cái gì là thi độc, nàng vội vàng cởi đai lưng, vạch vết thương ra xem. Làn da một bên vai đã chuyển màu xanh tím, cơ bắp cứng ngắc nổi từng tảng. Thẩm Thanh lo lắng suýt khóc, lại quyết đoán cởi hết áo ra, xem độc đã lan tới đâu rồi. Nhan Nghiêm không tỉnh táo lắm nhưng vẫn mờ hồ cảm nhận được. Đến khi Thẩm Thanh kề miệng vào vết thương, hắn mới hốt hoảng ngăn nàng lại
-Đừng làm bậy!
Thẩm Thanh kiên quyết đè tay hắn xuống, tìm một tư thế thuận lợi hút máu độc ra ngoài. Nhan Nghiêm không có sức, dễ dàng bị nàng áp chế. Hắn không biết ai đã dạy Thẩm Thanh làm như vậy. Thi độc vốn chậm chạp, nó theo máu bị cuốn ra, cơn đau cũng lùi dần. Thẩm Thanh hiếm khi có chủ kiến như lúc này, hai đùi kẹp chặt không cho Nhan Nghiêm giẫy giụa. Chẳng biết đã qua bao lâu, hắn mới dịu dàng nói với nàng:
-Được rồi, hết rồi, cảm ơn muội!
Thẩm Thanh ngẩng đầu lên, ngồi trên bụng hắn thở lấy thở để, máu đỏ tươi từ mép môi chảy xuống theo làn da trắng nõn… rất kì dị nhưng lại rất đẹp… Nhan Nghiêm ngơ ngác nhìn, cánh tay không bị thương giơ lên.
-Đừng nuốt, nhổ hết ra, sau đó đi súc miệng.
Thẩm Thanh gật đầu như giã tỏi, loạng choạng bò xuống giường. Lúc nàng trở lại Nhan Nghiêm vẫn ở nguyên vị trí. Thẩm Thanh lại leo lên người hắn, lấy khăn bông nàng chuẩn bị lau sạch máu xung quanh vết thương. Nhan Nghiêm hoài nghi nhìn, không rõ cô bé ngốc nghếch này vì sao đột nhiên hiểu chuyện như thế. Máu lau sạch rồi, lúc này mới thấy rõ một dấu cắn rất hiểm, hai hàm răng nham nhở, giống như dùng hết sức lực ngoạm một phát. Thẩm Thanh nhìn lom lom vết thương, mày nhíu chặt. Nhan Nghiêm nghĩ nàng lo lắng, vốn muốn an ủi mấy câu nhưng ai ngờ cô bé đã nằm xuống cắn thêm phát nữa! Nhan Nghiêm suýt gào lên, dấu cắn mới chồng lên dấu cắn cũ, máu lại rỉ ra…
-Nàng… nàng… nàng…
Nhan Nghiêm vô lực không thể đẩy nàng ra. Thẩm Thanh cắn hả dạ, sau đó lại liếm vết thương, giống như cún con. Nhan Nghiêm cam chịu nhìn trần nhà, hắn sai rồi, nàng vẫn ngốc như vậy, không một chút hiểu chuyện!
Thẩm Thanh liếm thỏa thích, sau đó ngồi thẳng dậy kéo kéo áo hắn, nói một cách trịnh trọng:
-Không được cho người khác cắn. Tiểu Nghiêm là để Thanh nhi cắn!
Nàng vừa nói cái gì? Quyền được cắn? Nhan Nghiêm lại ngẩn ngơ lần thứ mấy mấy trong một đêm. Có trời đất chứng giám từ nhỏ tới lớn hắn chưa bao giờ phàn nàn chuyện nàng thích dùng thịt của hắn để mài răng. Bị cắn là thói quen, là phúc lợi, là sự hưởng thụ…. Haizzz, Đồ Tử nói đúng, Nhan Nghiêm thích bị ngược mà!
-…ta… không phải vậy… đây là bị gã chồng cương thi trong làng…
Nhan Nghiêm muốn giải thích hắn thân bất do kỉ. Thẩm Thanh lại kiên quyết ngắt lời:
-Nam nhân cũng không được!
-…
Thôi, thôi, hắn không theo kịp tư duy của nàng nữa! Nhan Nghiêm thở dài kéo Thẩm Thanh xuống, hắn sắp bị nàng đè chết rồi. Tối nay Thanh nhi nhà ta là nữ bá vương, Nghiêm tiểu đệ chỉ có thể bị đàn áp. Thẩm Thanh xem hắn là bệnh nhân, ôm vào ngực dỗ ngủ. Nhan Nghiêm cũng không màu mè, ngoan ngoãn vùi mặt vào hõm vai nàng. Trong lúc mơ màng hắn vẫn nhếch môi cười, Thanh nhi biết chăm sóc người khác, lại còn biết ghen tị, nàng đang thay đổi… thật sự muốn bệnh lâu một chút!
Thi độc đã hút ra nhưng lượng ngấm vào cơ thể chưa được tiêu tán. Nhan Nghiêm theo chỉ dẫn trong sách nấu “canh thuốc”, bạc hà, táo đỏ và tỏi khô… mấy thứ này rất thông thường. Thẩm Thanh tự đi hốt thuốc, còn biết cân ra liều lượng, Nhan Nghiêm bị đả kích không nhẹ!
Mấy ngày này Ngũ hoàng tôn cảm lạnh, Thái tử bận rộn ở chỗ Thất hoàng tử nên chưa tới thăm. Nhan Nghiêm và Thẩm Thanh ở tạm trong viện nhỏ thuộc phủ Thủ thành chủ. Thành chủ Hoa Lộ – Chu Nhất Sinh năm nay tứ tuần, là một người thích đánh cờ, sống văn nhã, ưa cái đẹp. Thời trẻ ông thi đỗ Tiến sĩ, từng làm quan Thuế vụ một thời gian, sau đó nhờ móc nối mà có địa vị như bây giờ.
Dịch lao kinh động tới triều đình, Hoa Lộ ở gần Tam châu nên mới có cơ hội đón Thất hoàng tử rồi cả Thái tử tới. Chu Nhất Sinh cả đời làm quan nhưng Thượng thư đương triều ông cũng chưa được gặp, nói gì tới hoàng thân quốc thích? Lần này có hai đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, địa vị ngất ngưỡng cùng nhau đến, lão Chu cực kì căng thẳng. May là Nhan Phi sống quen trong quân đội, không chịu ở lại phủ mà tự đóng doanh trại ngụ bên ngoài. Thái tử đến cũng dọn một phòng sang trọng nhưng chỉ ngủ vài đêm rồi biệt tăm biệt tích. Duy có hoàng tôn và cách cách điện hạ thì thường xuyên ở nhà.
Chu Nhất Sinh mơ hồ không rõ. Nhan Nghiêm gọi thái tử là cha, thái tử lại rất coi trọng hắn, lão Chu đoán ngài chính là Tam hoàng tôn. Thân vệ của thái tử gọi Thẩm Thanh là tiểu thư, vậy nàng chính là một công chúa. Công chúa được hoàng tôn sủng ái như thế, chắc chắn là Ngọc Lâm cách cách rồi!
Chu Nhất Sinh xoa cằm tự cho là giỏi, dựa vào chút hiểu biết sơ sài đã đoán ra thân phận của hai người. Ông ta hết sức thận trọng và chu đáo tiếp đãi, hy vọng để lại ấn tượng tốt với “Thái tử con”. Mà kể cũng lạ, sao hoàng tôn và cách cách ở chung một phòng? Hoàn cảnh sống trong cung đình không giống như bên ngoài, hai anh em cùng một mẹ nên thân thiết gắn bó, phải học cách che chở cho nhau. Mà Thái tử phi chỉ có hai nhi tử này, nhất định rất yêu thương! Cách cách còn nhỏ, quen dựa dẫm anh trai, hoàng tôn thì chiều chuộng muội muội nên không so đo… Dẫu sao nàng chưa cặp kê, vẫn là trẻ con, ở cùng nhau cũng bình thường thôi!
Chu Nhất Sinh suy bụng ta ra bụng người, xoa cái đầu hói tính toán… Nghe nói Tam hoàng tôn vẫn chưa thành thân. Lục nha đầu nhà mình cũng đồng trang lứa với hắn. Con bé chưa hứa gả, dung mạo cũng không tồi,