Nhan Nghiêm thẩn thờ nhìn người nằm trên giường, cứ thế vô hồn tiến lại gần rồi ngã quỳ bên cạnh. Nhan Thiện đang ngủ, giấc ngủ ngàn thu. Nét mặt ông giãn ra hiền từ, khóe môi còn hơi cười, phúc hậu như bức tượng Phật nhắm mắt nghỉ ngơi. Bốn mươi bốn tuổi, ông đã làm Thái tử của Hậu Yến tròn ba mươi năm và không chờ được đến ngày đăng cơ nối vị. Nổi lòng của người thừa kế già là chưa bao giờ có thực quyền nhưng luôn phải đứng ở đầu sóng ngọn gió. Nhan Thiện ngần này tuổi, chưa kịp với tới đỉnh vinh quang của đời mình thì đã bị tháng năm bào mòn tinh thần và thể xác.
Nhớ ngày trước có một lần Nhan Nghiêm đến thư phòng cho hoàng phụ kiểm tra bài, lúc đó ông đang cầm con dấu trên tay.
-Có biết vì sao ông nội của con chọn cha làm Thái tử không? Bởi vì trong số các hoàng tử chỉ có cha mới có thể ngồi yên trên chức Thái tử mười năm, hai mươi năm và lâu hơn nữa… Đổi lại là Nhan Phi hoặc Nhan Tuấn thì bọn họ sẽ không nhẫn nhịn được, khi bữa ngon bày trước mắt mà chỉ được “ngồi xem học hỏi kinh nghiệm” chứ không được cầm đũa lên ăn! Ngày xưa ông nội con đều đưa bài kiểm tra này cho các hoàng tử: Vẽ con dấu Thái tử. Khi mười hai tuổi Nhan Phi vẽ một đôi rồng ngậm trân châu, giải thích rằng đây là ý nghĩa “kề vai sát cánh”, cùng với bệ hạ trấn hưng gia nghiệp. Còn cha thì vẽ một con kì lân ngậm thanh kiếm, tư thế phủ phục như chó tha xương… Hoàng thượng là con rồng duy nhất, không ai được phép sánh với ngài. Chính vì vậy mà Nhan Phi đã không được chọn!
Nhan Thiện nói điều này cho Nhan Nghiêm, hắn chưa bao giờ thổ lộ với bất cứ ai, một khi tai vách mạch rừng sẽ khó tránh tội chết. Nhan Thiện thở dài, đưa tay xoa đầu đứa con trai còn chưa thành niên của mình:
-Nếu sau này cha chờ được tới ngày nắm giữ hoàng quyền, cha sẽ tại vị nhiều nhất năm năm, sau đó sớm rút lui cho Tam ca của con ngồi lên. Cám dỗ ở đời nhiều vô số kể, cha làm Thái tử vài chục năm cũng không sao nhưng Nhan Tấn sẽ không làm được… sớm muộn gì nó cũng mưu nghịch giết cha. Ông nội con thấy trước bi kịch này cho nên không bao giờ để Nhan Phi thừa kế. Con trai, nhà hoàng thất bạc tình vô cảm, nếu có cơ hội thì tốt nhất đem vợ con rời đi, càng xa càng tốt, đừng làm nô lệ của hoàng quyền!
Nhan Nghiêm nhớ lại chuyện cũ, cảm giác trên má hơi ngứa, đưa tay lên gãi thì chạm vào nước mắt. Nhan Thiện chưa bao giờ là một Thái tử, ông chỉ là người cha nhân từ, người con hiếu thảo. Thân thuộc bên cạnh ông không ai hiểu điều này, họ chỉ nhìn thấy địa vị và quyền thế trong tương lai. Nhan Thiện không phải chú rồng con, ông chỉ là một kì lân nhỏ!
Nhan Nghiêm lau đi nước mắt, hít sâu kiềm chế lại cảm xúc dâng trào. Việc đầu tiên hắn nhìn một vòng gian phòng này, hy vọng linh hồn Nhan Thiện vẫn còn ở đây. Đáng tiếc Nhan Nghiêm không hề thấy vong hồn nào, hắn có phần hoài nghi, Nhan Thiện cứ như vậy cam lòng rời đi sao? Là đã hiểu rõ nguyên nhân mình chết hay là không có thù hận nên dễ dàng từ bỏ? Điều này không hợp lý, Nhan Thiện có chết cũng phải nhìn con trai ông một lần chứ, đứa con của ông và Thi Âm đang lẻ loi trên cõi đời, mang thân phận thứ xuất không biết bị người ta đổi xử ra sao. Nhan Thiện không thể vô tâm mà đi như vậy!
Nhan Nghiêm quay đầu nhìn Nhan Phi thần sắc phờ phạc, quân y và hạ nhân thì quỳ ở góc tường. Ở cuối giường còn có Trương Chinh nhưng không thấy bọn Ngữ Bình Đô đâu cả.
-Có ai nói cho cháu biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Nhan Phi áy náy đau buồn nhìn Nhan Nghiêm, ra hiệu cho quân y. Lão thái y run run tiến lên đáp:
-Bẩm điện hạ, lão phu không biết rõ nguyên nhân tử vong, thời gian là khoảng giờ Tí sáng hôm nay. Trên cơ thể Thái tử không hề có dấu hiệu bị ám sát, cho nên kết luận là đột tử. Chuyện này xưa nay đều không hiếm, ở độ tuổi trung niên tỷ lệ nam nhân bị đột tử cao hơn nữ nhân. Thông thường là do nhồi máu ở tim hoặc xuất huyết não, rối loạn xảy ra trong giấc ngủ, có thể do thói quen sinh hoạt thiếu điều độ, chế độ ăn uống không thích hợp, vận động không đúng cách…
Lão quân y ngập ngừng một lúc, lén nhìn thi thể của Nhan Thiện rồi cảm thán:
-Theo biểu cảm khi chết của Thái tử, lão phu nghĩ sự ra đi của ngài rất êm đềm và thanh thản, không đau đớn, không dằn vặt. Một cái chết có phúc!
Ông vừa dứt lời thì nghe tiếng xé gió rồi cái bình hoa đập trúng đầu ông, vỡ tan tành kèm theo đổ máu. Trương Chinh như kẻ điên chạy tới, nắm cổ áo lão quân y lôi xềnh xệch.
-Ngươi nói bậy! Láo toét! Cái gì mà “chết có phúc”, cái gì mà “thanh thản”? Người nhìn kĩ lại đi! Thái tử điện hạ hoàn toàn khỏe mạnh, không có tiền tử bệnh tim