Đăng xuất nhân vật Nam Cung Tiểu Tủng và đăng nhập lại bằng Nam Cung Tòng Tâm, Nam Hướng Bắc vừa lên đã nhắn ngay một gương mặt tội nghiệp cho Tô Hướng Vãn, ngay sau đó liền nhận được yêu cầu chat thoại từ đối phương, bấm thu âm rồi chấp nhận lời mời, giọng nói dịu dàng của Tô Hướng Vãn tức thì truyền đến: “Tòng Tâm.”
Nam Cung Tòng Tâm: “Đại sư tỷ, tỷ đang ở đâu vậy? Em đến tìm.”
“Ở sau núi đó.” Tô Hướng Vãn nói vào micro, khóe môi nhoẻn lên một nụ cười, “Đây là giờ luyện đàn, em quên rồi sao?”
Nam Cung Tòng Tâm: “Đúng ha, em sẽ tới đó ngay.”
Enter xong thì cô đưa Nam Cung Tòng Tâm về Tiêu Dao Môn rồi chạy một mạch ra sau núi, vừa đến khu rừng quen thuộc ấy, quả nhiên đã trông thấy Tô Mạc Lấp đang ngồi dưới gốc cây, đàn đặt trên gối. Nam Hướng Bắc bất giác để Nam Cung Tòng Tâm thả chậm bước chân, khi đến trước mặt Tô Mạc Lấp thì ngoan ngoãn ngồi xuống.
Ngón tay vẫn không ngừng ấn bàn phím, nhìn thấy dáng vẻ Nam Cung Tòng Tâm ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh mình, Tô Hướng Vãn bất chợt mỉm cười, “Tòng Tâm, em ra múa kiếm đi.”
“Hở?” Nam Hướng Bắc ngớ ra, song cũng không có ý kiến gì, chỉ rất vâng lời mà dẫn Nam Cung Tòng Tâm đứng dậy rồi đi ra rừng trúc múa kiếm.
Bấy giờ trong trò chơi cũng đang là buổi tối, ánh trăng huyền ảo, đom đóm khiêu vũ trong khu rừng, có vài chiếc lá rơi lả tả tung bay trong gió, hai bóng hình màu trắng, một người ngồi đánh đàn một người đứng múa kiếm, xung quanh thấp thoáng được bao trùm bởi bầu không khí lãng mạn.
Khúc nhạc này vừa dứt, khúc thứ hai đã lại vang lên, Tô Hướng Vãn say sưa nhìn hình ảnh tươi đẹp trong màn hình, khóe môi ngày càng cong lên, ánh mắt cũng dịu hòa hơn bao giờ hết.
Khi khúc nhạc thứ hai kết thúc thì Tòng Tâm thuận thế đưa kiếm vào chuôi, sau đó dùng khinh công bay đến bên Tô Mạc Lấp. Tô Mạc Lấp cầm đàn đứng dậy, cả hai cứ thế đứng đấy, bốn mắt nhìn nhau, áo trắng khẽ khàng tung bay theo gió.
“Xin lỗi, chiều nay đã làm em phải chịu uất ức.” Tô Hướng Vãn khẽ nói.
Lúc nãy đã nhanh tay chụp vài tấm hình khi múa kiếm, còn đang suy nghĩ phải nói thế nào với cô về chuyện của La Khắc Địch thì không ngờ cô lại mở lời trước, còn là một câu như vậy, Nam Hướng Bắc sững sờ, nỗi xúc động vừa bị cô cố gắng đè nén lại ùn ùn dâng trào, ngón tay đặt trên bàn phím, nhưng trong nhất thời cô lại chẳng biết phải đáp lại ra sao.
“Lần sau gặp những tình huống như thế, em không cần cố gượng chịu…. Chị lấy em đâu phải vì võ công của em, em không cần để tâm những lời đó.” Không nhận được câu trả lời, Tô Hướng Vãn ngỡ rằng Tòng Tâm vẫn còn buồn, giọng nói cũng bất giác dịu nhẹ hơn, “Huống chi… Tòng Tâm là con gái mà.”
Trái tim bị lấp đầy bởi những lời này, lần này Nam Hướng Bắc không có một chút do dự nào nữa, cô gõ nhanh: “Cho dù là vậy thì em cũng muốn bảo vệ đại sư tỷ.”
“Hi hi….” Mắt của Tô Hướng Vãn lan tỏa một tia sáng, “Ừm.”
“Nhưng mà… đại sư tỷ và Tây Giang Nguyệt quen biết nhau à?” Nhìn thiếu nữ áo trắng bên trong game, liên tưởng đến cô gái cầm roi rất có khí thế trên lôi đài ở mấy chục phút trước, Nam Hướng Bắc nghiêng đầu suy nghĩ, “Đại sư tỷ quất roi lợi hại thật, không hổ danh là đại sư tỷ.”
“Ừm…” Khẽ đáp lại một tiếng, Tô Hướng Vãn sau vài giây im lặng bèn nói, “Tiểu Tòng Tâm, nói mau, tài khoản phụ của em tên gì?”
“Ẹt….” Nam Hướng Bắc đuối rồi, có hơi ân hận vì câu hỏi của mình, song lại không thể không trả lời, “Em còn định cho đại sư tỷ một bất ngờ, chưa gì đã bại lộ rồi…”
“Ha…” Lại là một tiếng cười, nhìn dòng chữ hiện ra trên đỉnh đầu của Nam Cung Tòng Tâm, tâm trạng của Tô Hướng Vãn cũng vui vẻ hơn, “Giỏi lắm tiểu Tòng Tâm, có mặt mà dám không chào hỏi đại sư tỷ nha. Nói mau, tên gì?”
Nam Hướng Bắc xoa xoa vành mũi, lắng tai nghe giọng nói vừa dịu dàng lại mang chút tinh nghịch ấy, trái tim của cô như bị mèo cào, trong đầu một lần nữa hiện ra gương mặt của Tô Hướng Vãn, cô bỗng dưng rất muốn được ôm lấy đối phương.
Chợt nhận ra mình đang nghĩ những chuyện không thể, Nam Hướng Bắc giơ tay vỗ lên trán một cái, hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, hai tay đặt trở về bàn phím: “Đại sư tỷ thông minh như vậy, sẽ đoán được thôi.”
“Vậy sao?” Nụ cười vẫn chưa tắt, Tô Hướng Vãn của lúc này vô cùng thoải mái, dẫu cho quần áo hồi chiều vẫn chưa thay ra, dẫu cho những chuyện đã xảy ra trong buổi chiều hôm nay khiến cô mệt mỏi đến bất lực, thì giây phút này đây, trái tim của cô là thật sự nhẹ nhõm và cảm thấy ấm áp, tất cả chỉ vì Nam Cung Tòng Tâm, “Chẳng lẽ là…. Nam Cung Tiểu Tủng?”
Tròn xoe mắt, tuy cái tên này dễ đoán thật, nhưng thấy Tô Hướng Vãn đoán ra trong tích tắc như thế, Nam Hướng Bắc vẫn không che giấu được nỗi kinh ngạc.
Không nhận được câu trả lời, bờ môi của Tô Hướng Vãn càng thêm hiện rõ hương vị ngọt ngào, giọng nói cũng mang hơi hướng biếng nhác: “Tòng Tâm ngạc nhiên đến đứng hình rồi à? Hay là chị đã đoán sai?”
Vốn là một người thích nghe giọng nói hay, lại còn vô cùng si mê giọng của Tô Hướng Vãn, giờ đây nghe cô nói với mình bằng âm điệu như thế, trái tim của Nam Hướng Bắc đập nhanh đến không thể khống chế, hệt như bị điện giật vậy, những nửa ngày sau mới gõ ra được: “Đích thật là Nam Cung Tiểu Tủng…”
“Ừm, quả nhiên là vậy.” Ngay cả đôi mắt cũng tràn ngập ý cười, Tô Hướng Vãn chợt đưa tay khỏ lên đầu của thiếu niên áo trắng trong màn hình, “Tòng Tâm, lúc chiều trước khi ra ngoài, chị đang nói nửa chừng một chuyện, em còn nhớ không?”
“Ừm!” Trả lời rất nhanh, Nam Hướng Bắc vội lấy lại tinh thần, bởi vì nửa câu phía sau hai chữ “nhưng mà” của Tô Hướng Vãn thật sự đã dày vò cô suốt một buổi chiều rồi.
“Mặc dù tài khoản phụ cũng là do Tòng Tâm tạo ra, nhưng mà… người chị muốn lấy là Tòng Tâm, làm sao đây?” Cố nín cười, cố để cho giọng nói của mình nghe rất bình thường, Tô Hướng Vãn lườm thấy hộp inbox không ngừng chớp nháy, đoán là lại có người muốn bán trang bị, bèn rê chuột mở nó lên thương thảo giá cả, mặt khác vẫn tiếp tục ghẹo Nam Cung Tòng Tâm, “Nếu bắt chị lấy Nam Cung