Toàn thân bị bao phủ bởi một cảm giác được gọi là cứng đờ, dường như có một thùng nước đá dội thẳng xuống đầu cô, Nam Hướng Bắc ngồi yên như bị đinh đóng xuống ghế, hình ảnh trước mắt trở nên mơ hồ, không còn thấy rõ những gì trên màn hình nữa.
Người cùng lúc bị hoảng hồn còn có Tô Hướng Vãn, chờ khi phản ứng ra cô đã lập tức chau mày, lấy tai nghe xuống, nhìn vào Nam Cung Tòng Tâm trong đó, cô bỗng dưng có hơi chột dạ, nhưng lại không biết cảm giác này đến từ đâu.
Quay ra nhìn Tô Vi Tích đang ôm gối đứng ngoài cửa nhìn mình với vẻ sợ sệt, Tô Hướng Vãn cầm tai nghe lên lại, cố gắng khống chế cảm xúc mà nói: “Tòng Tâm, chị có chút việc, lát nữa nói với em sau.”
Không chờ Nam Cung Tòng Tâm có phản ứng gì, Tô Hướng Vãn tắt chức năng chat thoại đi rồi đứng dậy đi tới trước mặt Tô Vi Tích, giọng nói cũng lạnh xuống, không còn dịu dàng như khi trò chuyện với Nam Cung Tòng Tâm, “Mẹ đã nói gì với con?”
Ngẩng đầu lên, Tô Vi Tích nhìn người phụ nữ băng lạnh trước mặt, tay ôm chiếc gối nhỏ, sắc mặt hơi trắng bệch, lời nói ra cũng lí nhí, song lại quật cường: “Nhưng mà….”
“Không có nhưng mà.” Càng lạnh hơn rồi, Tô Hướng Vãn mím môi, ánh mắt băng lạnh, “Quay về phòng của con đi.”
Cúi thấp đầu, trông ủ rũ vô cùng, Tô Vi Tích cứ ôm gối đứng đấy, không có động tĩnh gì.
Nhìn dáng vẻ này của cô bé, sắc mặt của Tô Hướng Vãn tối sầm lại, tia nhìn thấp thoáng mang theo gió hàn, nhưng chẳng lâu sau lại chuyển thành phức tạp.
“Con… con nhớ mẹ….” Giọng nói vẫn rất nhỏ, song xung quanh đang rất yên tĩnh, vì vậy Tô Hướng Vãn vẫn nghe được rõ ràng lời nói của Tô Vi Tích, tuy có hơi ngắt quãng, còn hơi run rẩy như muốn khóc, hiển nhiên là đã bị cô dọa phải, nhưng cô bé vẫn không chịu rút lui.
“Mẹ nói rồi, con đã 5 tuổi, phải học cách tự lập.” Nét mặt đã dịu hơn, nhưng ngữ điệu vẫn không có ý thương lượng, Tô Hướng Vãn chỉ về phòng của Tô Vi Tích, “Muộn lắm rồi, lập tức đi ngủ.”
Lại ngước lên nhìn Tô Hướng Vãn, thần tình bây giờ rõ ràng là đã sắp khóc, Tô Vi Tích đưa tay lên dụi nhẹ vào mắt của mình, thấy mẹ như sắp nổi giận, cô bé không ngoan cố nữa, hít hít mũi nói: “Mẹ ngủ ngon.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Thấy Tô Vi Tích đã ngoan ngoãn về phòng, Tô Hướng Vãn mới giãn cặp chân mày ra, quay trở về máy vi tính. Cô có hơi bất lực mà ngã lưng ra ghế, ngước đầu nhìn trần nhà, Tô Hướng Vãn bất giác nhắm mắt lại, phải chăng vì ánh đèn quá sáng?
Hoàn toàn không biết tình trạng bên này của mẹ con Tô Hướng Vãn, mãi cho đến khi Tô Hướng Vãn tắt hộp chat thoại thì Nam Hướng Bắc vẫn chưa hồi thần, đầu cô đã rối tung lên, chỉ nghe thấy giọng nói non nớt kia lặp đi lặp lại hai chữ “Mẹ ơi”.
Bên ngoài phòng, Nam Cực chau mày nhìn dáng vẻ như đã xuất hồn của con gái, không khỏi đưa tay gõ cửa thêm lần nữa, vẫn không thấy phản ứng gì, ông bèn đi luôn vào trong vỗ lên vai cô, “Nam Hướng Bắc.”
Giật bắn người dậy, Nam Hướng Bắc nhìn ba mình với vẻ kinh hoàng, bàn tay đưa lên lồng ngực trong vô thức.
“Con đang làm cái gì vậy hả?” Lườm qua màn hình, trên đó sớm đã chuyển sang màu đen của chế độ nghỉ ngơi, Nam Cực nói trong nghi ngờ: “Gõ cửa mấy lần cũng không thấy trả lời.”
Tim của Nam Hướng Bắc giật thót lên vì thấy ba mình nhìn vào vi tính, song khi nhớ ra Tô Hướng Vãn đã tắt chế độ chat thoại, cô thở phù và cười miễn cưỡng đáp: “Không có gì, suy nghĩ chút chuyện thôi ạ.”
“Ừm.” Thấy cô không chịu nói, Nam Cực cũng không ép hỏi làm gì, chỉ nhìn cô thật sâu mà nói: “Mẹ con bảo hãy gọi điện cho mẹ đấy.”
“Dạ.” Gật gật đầu, nhưng thực tế trong não lại xoẹt lên lời hứa với ba, Nam Hướng Bắc một lần nữa lơ là.
Thấy cô lại như thế, Nam Cực chau mày, không nói thêm gì nữa mà chỉ thầm thở dài rồi đi ra ngoài.
Con gái đã lớn thật rồi, biết yêu rồi.
“Ba không cần biết người con thích là đẹp là xấu có bệnh tật gì hay không, hoặc tính tình như thế nào, con chỉ cần nhớ cho ba một điều, bất kể con có thích người ta cách mấy, nếu người đó đã là vợ người khác thì con không được quấy rối gia đình người ta nữa, có nghe thấy không?”
Không biết ba đã rời khỏi từ lúc nào, trong đầu cô hiện giờ chỉ văng vẳng câu nói ấy, Nam Hướng Bắc siết chặt bàn tay, rất lâu sau, nở một nụ cười đắng chát.
Đại sư tỷ, hóa ra tỷ không chỉ đã là vợ người khác, mà còn làm mẹ rồi ư?
Tòng Tâm…. Không có cơ hội cưới tỷ nữa rồi chăng?
Trải nghiệm của hôm nay thật sự quá phong phú rồi, ủ ê có, cảm động có, và bây giờ, quả tim của cô thấp thoáng như bị vứt vào một băng động, Nam Hướng Bắc bất lực ngồi xuống ghế, bấm chuột một cái, rừng trúc ấy lại xuất hiện, cảnh vẫn như xưa, đom đóm vẫn đang khiêu vũ, Nam Cung Tòng Tâm và Tô Mạc Lấp vẫn nhìn nhau, chỉ là… dường như có gì đó đã thay đổi.
“Đại sư tỷ, em thoát đây, phải gọi điện thoại cho mẹ, sau đó sẽ tắm và ngủ, hãy nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon.” Không biết lúc này Tô Hướng Vãn đang làm gì, hình ảnh hiện lên trong đầu cô là một người phụ nữ đang dịu dàng ru con ngủ, bên cạnh còn có một người đàn ông không rõ mặt mũi mỉm cười nhìn họ, tay của Nam Hướng Bắc run rẩy khi gõ ra dòng chữ này, cuối cùng, ngắm nhìn Tô Mạc Lấp thêm lần nữa, rồi nhắm mắt tắt máy.
Trong phòng rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kỳ thanh âm nào, Tô Hướng Vãn vẫn duy trì tư thế cũ, rất lâu sau mới thở ra một hơi, khi mở mắt ra thì khoang mắt đã đỏ hoe, cô đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó mới quay về ngồi vào máy vi tính. Trong kia, trăng vẫn sáng, nhưng cô gái áo trắng chỉ còn một mình, bên cạnh không còn ai khác.
Mi mắt chợt lay động, hình ảnh này khiến trái tim cô như bị thắt lại, đọc dòng chữ Nam Cung Tòng Tâm nhắn lại trước khi